Trứng Rán Hôm Nay Có Vị Ngọt

Chương 52


Tớ đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi.

#20/7/2015, tớ và A Nhiên cuối cùng cũng tốt nghiệp.

Yes, có thể tự do yêu đương!
Kì thi tốt nghiệp kéo dài hai ngày.

Ngày đầu tiên diễn ra khá suông sẻ.

Ninh Khả Ngọc hoàn thành rất tốt phần thi ngữ văn.

Cô bước ra bên ngoài, hình như vẫn còn sớm.

Thẩm Trạch Nhiên ắc hẳn chưa nộp bài.

Cô quyết định đứng đợi anh.

Một lúc sau, nghe tiếng bước chân vang lại, Ninh Khả Ngọc theo phản xạ quay đầu.

Cô nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt ánh lên như hạt pha lê đẹp đẽ: "A Nhiên!"
Thẩm Trạch Nhiên từ từ bước đến: "Ừ.

"
"Cậu thi thế nào? Có tốt không? Đề lần này tớ ôn cho cậu trúng phốc còn gì!"
Kể từ khi được Ninh Khả Ngọc dạy kèm, thành tích ngữ văn của anh tiến bộ không ít.

Kéo theo điểm xếp hạng toàn khối cũng tăng đáng kể.

Thẩm Trạch Nhiên nghĩ lại bài làm của mình vừa nãy.

Quả thật rất tốt.

Anh nhìn cô, gật đầu: "Cô Ninh nhọc lòng rồi.

"
Ninh Khả Ngọc rất hứng thú với cách gọi này, mặt dày mày dạn đưa ra yêu cầu: "Cậu gọi lại lần nữa.


"
Anh cảm thấy rất nhàm chán.

Hời hợt đáp lại: "Không gọi.

", sau đó liền bước đi.

Ninh Khả Ngọc lại cong chân chạy theo.

Tình trạng này quá đỗi quen thuộc.

Cảm giác không tệ.

Thẩm Trạch Nhiên cười bâng quơ.

***
Ngày thi thứ hai kết thúc.

Lần này, là Thẩm Trạch Nhiên làm bài xong trước.

Anh đứng dưới mái hiên trường.

Bầu trời sập tối vì mây đen.

Thỉnh thoáng có cơn gió lành lạnh kéo qua, vài chiếc lá yếu ớt trên cành cây rơi xuống, tiếp đất nhẹ nhàng.

Thẩm Trạch Nhiên giơ tay nhìn đồng hồ.

Đúng lúc Ninh Khả Ngọc từ phòng thi đi ra.

Anh định mở miệng gọi, thì thấy sắc mặt của cô không được tốt.

Lẽ nào không làm được bài?
Trong lòng Thẩm Trạch Nhiên hơi cồn cào.

Lần này là anh tiến đến bên cô.

Mũi giày lại chạm nhẹ vào nhau.

Ninh Khả Ngọc ngước mặt, va phải ánh mắt ôn nhu ấy, cô hơi rưng rưng.

"A Nhiên! "
Thẩm Trạch Nhiên đặt tay lên đầu cô.

Anh nghiêng đầu, vỗ về: "Không sao cả, cậu đã rất cố gắng rồi.

"
Không ngờ Thẩm Trạch Nhiên lại an ủi cô.

Một cách dịu dàng và ấm áp như thế này.

Ninh Khả Ngọc không kiểm soát được niềm vui toát ra từ trái tim.

Cô bật cười.

Càng làm Thẩm Trạch Nhiên thêm rối bời.

Ninh Khả Ngọc nhón chân xoa đầu anh: "A Nhiên, cậu chuẩn bị xong những lời sắp nói chưa? Cơ hội tớ đậu đại học T cao lắm đấy!"
Nghe được lời nói, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Khả Ngọc lại dám chơi khăm anh, sau này nhất định phải dạy dỗ lại đàng hoàng.

Trời cũng đã bắt đầu đổ mưa.

Từng giọt rơi tí tách, sau đó tung lên không trung, túa ra như những viên kim cương nho nhỏ và lấp lánh.


Cô bồi hồi nhớ lại cái ngày mưa hôm ấy.

Hôm tuyển sinh.

Cô đứng bên cạnh anh như lúc này.

Thấm thoát đã ba năm trôi qua.

Dòng thời gian cứ thế vô tình, chẳng chờ đợi ai.

Nhưng thật may mắn, nó không lấy đi bất cứ kỉ niệm nào giữa hai người.

Mà lại tạo ra vô vàn kỉ niệm khác.

Ninh Khả Ngọc quay ngang nhìn anh: "A Nhiên, cậu có còn nhớ cơn mưa của ba năm trước không?"
Anh liếc mắt xuống khuôn mặt tròn trĩnh.

Giọng nói trầm trầm vang lên, ấm áp trong tiếng mưa chói tai: "Nhớ.

"
Những gì liên quan đến cậu.

Tôi chưa hề quên.

Ninh Khả Ngọc nghe được câu trả lời như ý, lại đưa tay nghịch mưa: "Tớ cũng nhớ.

"
Thẩm Trạch Nhiên mỉm cười.

Anh cũng làm theo cô, giơ tay hứng mưa.

Bây giờ mới biết, tại sao Ninh Khả Ngọc lại thích thú với hành động kì quặc như vậy.

Từng giọt mưa chạm nhẹ vào tay anh, thấm vào ướt đẫm, rồi rất nhiều những giọt mưa khác nối tiếp nhau rơi xuống.

Chúng như nhảy múa trên lòng bàn tay, sau đó ngoan ngoãn yên lặng.

Thật giống Ninh Khả Ngọc.

Thẩm Trạch Nhiên đang chăm chú, lại nghe được cô thở dài: "Hôm nay tớ đã không mang theo chiếc ô vàng.

"
Nhưng anh thì có.

Anh lấy từ trong cặp một cái ô màu đen.


Thật hợp với tính cách trầm tĩnh ấy.

"Tôi có mang.

", Thẩm Trạch Nhiên đưa chiếc cô cho cô.

Vẻ mặt của Ninh Khả Ngọc từ ngạc nhiên chuyển sang hạnh phúc.

Để ý trên vành có thêu ba chữ "Thẩm Trạch Nhiên.

"
Ninh Khả Ngọc trỏ vào chữ, vui vẻ hỏi: "Cậu đánh dấu ô như vậy sao? Tớ cũng làm thế đó, có phải rất đẹp không?"
Thật lòng đánh giá, anh thấy nó rất mất thẩm mĩ.

Nhưng chẳng biết từ bao giờ, Thẩm Trạch Nhiên lại cảm thấy điều đó đặc biệt đáng yêu.

Trong buổi tối nọ rảnh rỗi, một người trầm tĩnh như anh lại mang ô của mình ra, thêu từng mũi kim vụng về.

Cũng vì lí do đó, anh rất ngại mang ô đi.

Mà hình như bây giờ, không còn ngại nữa thì phải!
Ninh Khả Ngọc bung ô đưa cho anh: "A Nhiên, cậu cầm đi.

Nếu tớ cầm thì sẽ không che được cho cậu mất.

"
"Được.

"
Bên dưới tán ô, có hai bạn trẻ bước đi.

Một người nhí nhảnh, một người trầm lặng.

Một người không ngừng nói, một người điềm đạm lắng nghe.

.

Bình Luận (0)
Comment