“Nô tỳ...”
Thạch Tâm tự nhiên cũng thấy được nam tử vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chính mắt nàng nhìn thấy nam nhân này đã rời khỏi kinh đô, nhưng không ngờ được nàng vừa quay đi nam nhân này đã quay trở lại.
“Tiểu thư, là nô tỳ làm việc bất lực.”
Thạch Tâm hiểu được nếu nam nhân này còn xuất hiện ở kinh thành, tiểu thư chắc chắn gặp bất lợi rất lớn.
“Ngươi đã biết sai, cũng biết chuộc sai thế nào chứ?”
Ánh mắt Hạ Trì Uyển trở nên lạnh lùng, nàng tức giận không chỉ vì Thạch Tâm mà còn bới chính mình.
Biết rõ lòng người khó dò, đời trước người người bên cạnh nàng đều là bọn dối trá. Loại người chỉ biết vì lợi ích bản thân như thế làm sao biết hai từ chữ tín viết thế nào chứ. Là do nàng lòng dạ đàn bà!
Hạ Trì Uyển trong mắt toát ra sát ý, phản bội nàng, nàng còn quan tâm hắn sống hay chết làm gì. Thạch Tâm hai mắt đỏ hồng, quỳ gối không dám hé môi.
Thạch Tâm hiểu được, người nọ dám phản bội tiểu thư, tuyệt không thể lưu.
Hạ Trì Uyển thở dài, “Chuyện này để ta giải quyết”
Thạch Tâm rốt cuộc vẫn còn thiện lương, chưa trải qua khổ sở như nàng, chữ giết không thể dễ dàng nói ra.
“Ngươi là người nào?” Bảo Cầm đột nhiên thấy có người muốn đến gần tiểu thư nhà mình vội đem người nọ ngăn cản.
Người nọ cúi đầu, dâng một mảnh góc áo, “xin hỏi vật này có phải của tiểu thư?”
Khi Hạ Trì Uyển nhìn đến mảnh góc áo, mắt lóe lên hàn quang.
“Bảo Cầm, nhận lấy”, Hạ Trì Uyển nhẹ nhàng phân phó Bảo Cầm.
Nghe vậy, Bảo Cầm tự nhiên không hề làm khó, nhận từ trong tay gã sai vặt mảnh góc áo gia cho Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển xem xét, quả nhiên không sai, đây chính là góc áo mà vừa rồi nam tử kia mặc.
Sau khi nhìn thấy một góc mảnh áo bị nhiễm máu, Hạ Trì Uyển thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc không thôi.
Có người biết nàng thiết kế hãm hại Hạ Tử Hiên.
Giao cho nàng mảnh áo này chứng tỏ hắn muốn nói với nàng “Hắn” muốn giúp nàng giải quyết phiền toái.
Hạ Trì Uyển siết chặt mảnh áo trong tay, bí mật của mình bị người khác biết được, tư vị này thật không hề dễ chịu.
Nhưng theo như cách người nọ giúp nàng giải quyết phiền toái, đối phương tựa hồ cũng không có ác ý với nàng.
“Chúng ta trở về thôi” Nhìn thấy Hạ Tử Hiên khoa trương tiếp nhận cửa hàng, nàng lưu lại cũng không còn gì để xem.
“Dạ, tiểu thư” Bảo Cầm cùng Thạch Tâm mỗi người một bên hộ tống Hạ Trì Uyển về phủ.
Hạ Trì Uyển thản nhiên nói,”Quên chuyện ngày hôm nay đi, sau này cũng không cần nhắc tới nam nhân kia, hiểu được chưa?”
“Nô tỳ hiểu, tiểu thư” Thạch Tâm cùng Bảo Cầm cúi đầu, Thạch Tâm hiểu được nhiều chuyện còn Bảo Cầm thì vẫn có chút mơ hồ.
Bảo Cầm tự nhiên hiểu được địa vị mình không thể so với Thạch Tâm nhưng chỉ cần nàng an phận, tiểu thư chắc chắn cũng không thể bỏ rơi nàng.
Hạ Tử Hiên mở cửa hàng mới ngắn ngủi ba ngày đã kiếm được ba ngàn lượng bạc, mừng rỡ đến mặt mày hớn hở.
Hạ Tử Hiên tính toán sơ sơ, chỉ cần sau một trăm ngày hắn đã có thể bù được số tiền đã mượn.
Trong lúc đó, chẳng những Hạ Phù Dung trong phòng chất đầy Bách Hoa Hương mà ngay cả tiểu tỳ Thanh Hà cũng có thể dùng trăm lượng một hộp, Bách Hoa Hương.
Về phần các tiểu thư khác của tướng phủ, Hạ Tử Hiên cũng không phóng khoáng như vậy, mỗi người chỉ được tặng một hộp.