Hạ Tử Hiên không thể trở về nhà, Thu di nương di nương dù suy yếu cũng phải cố gắng chống đỡ cấp tốc đưa tin tức cho Hạ Bá Nhiên, làm cho Hạ Bá Nhiên nhanh trở về nghĩ biện pháp, nào biết, chưa kịp đưa tin đã thấy Hạ Bá Nhiên từ xa nổi giận đùng đùng trở lại.
Hạ Bá Nhiên nhìn thấy Thu di nương, Thu di nương chưa kịp mở miệng đã bị nhận một bạt tay.
“Nhìn ngươi dạy con tốt thật!”
Từ khi làm thừa tướng Hạ Bá Nhiên còn chưa từng hưởng qua tư vị bị người vây quanh xem diễn như vậy đâu.
Bởi vì Hạ Tử Hiên kinh doanh Son Phấn Đường, những người bên phái đối lập với hắn tự nhiên tận lực chế nhạo, ám chỉ hắn rắp tâm hại người, mưu đồ gây rối.
Mà vây cánh của Hạ Bá Nhiên trong triều cũng không ít người có nữ nhân trong nhà dùng Bách Hoa Hương giờ đang còn dưỡng thương trong nhà kia. Gây ra chuyện như vậy, những người này cũng không thèm đứng ra nói giúp Hạ Bá Nhiên một lời nào.
Đại tướng quân Vân Triển Bằng rõ ràng có thể ngăn cản sự tình, nhưng từ xưa tới nay đại tướng quân vẫn không vừa mắt người con rể này nên cũng nhắm mắt làm ngơ, cộng thêm, Hạ Trì Uyển cũng chưa từng cầu hắn ra mặt.
Bởi vậy, Vân Triển Bằng dù mắt thấy tai nghe cũng tự xem như mình câm điếc, không thèm đứng gần Hạ Bá Nhiên.
Hạ Bá Nhiên vốn là thiếu niên đắc chí, là nhân tài xuất chúng ở Hạ gia, hắn đương nhiên chưa từng hưởng qua đãi ngộ như thế này, tức giận thiếu chút nữa giơ chân.
Kinh đô là dưới chân thiên tử, cũng không phải thiên hạ của hắn, đắc tội chúng quan viên cho dù hắn là Thừa Tướng cũng khó mà sống yên ổn.
Điều làm Hạ Bá Nhiên càng lo lắng chính là các vị nương nương trong kia có từng dùng qua Bách Hoa Hương hay chưa, khắp trong cung này đều là quý nhân, ngẫm lại trong lòng, nếu có gì bất trắc, hắn Hạ Bá Nhiên chỉ có nước tự đâm đầu mà chết.
Nếu là công chúa dùng thì chỉ một tội mưu hại hoàng tự cũng khiến hắn tru di cửu tộc.
“Lão gia, thiếp thân biết chính mình không tốt, nhưng Tử Hiên chính là trưởng tử, con ruột của ngài a, ngài nhất định phải cứu hắn”
Nhìn đến Hạ Bá Nhiên giận dữ khó thể kiềm chế, Thu di nương liền biết chuyện tình của Son Phấn Đường không chỉ hại Hạ Tử Hiên mà còn làm liên lụy đến Hạ Bá Nhiên.
“Cứu hắn? Hắn có lá gan nói dối thì phải có bản lĩnh Thu di nương dọn cục diện này”
Hạ Bá Nhiên một cước đá văng Thu di nương, nếu Hạ Tử Hiên tốt đẹp, thân là phụ thân, hắn còn có thể giúp một tay. Nhưng nếu làm ảnh hưởng đến tiền đồ chính mình, vậy thì hắn cần gì phải khách khí với Hạ Tử Hiên.
Nói trắng ra, trong mắt Hạ Bá Nhiên, chỉ có chính bản thân hắn mới là quan trọng nhất.
“Ngươi chẳng phải đã trở về phủ đại tướng quân rồi sao? Muốn cầu cứu? Tìm được cha ngươi sao?”
Nghĩ đến trên triều Vân Triển Bằng trơ mắt nhìn hắn bị người chế nhạo, Hạ Bá Nhiên trong lòng liền thấy căm tức. Bản thân Hạ Bá Nhiên đều biết, nếu việc này bị nháo lớn ra, lấy năng lực của bản thân cũng không áp chế được bao nhiêu, nhưng phủ đại tướng quân thì khác, uy danh của Vân Triển Bằng có thể làm sự việc bị đàn áp xuống, dù mọi người không phục, nhưng ai lại dám khiêu chiến uy danh của đại tướng quân?!
Có thể nói, ở Đại Chu Quốc, Vân Triển Bằng một cái dậm chân, Đại Chu Quốc liền trở nên hỗn loạn.
Bất quá, công cao cáng chủ, phủ đại tướng quân càng uy vọng, hoàng gia càng kiêng kị.
Hôm nay Vân gia một mảnh vinh quang, sao biết ngày khác lại không rơi vào kết cục thảm thiết?!
Hạ Bá Nhiên dù xem thường nhưng vẫn không biết thẹn mà muốn chiếm tiện nghi của Vân gia.