"Phụ thân có lệnh, mong rằng thứ tỷ đem đồ của mẫu thân ta trả lại cho ta." Hạ Trì Uyển không muốn mất thời gian với Hạ Phù Dung nữa, nàng thầm nghĩ phải lấy đồ của mẫu thân về.
"Thứ này đã là của ta, vì sao phải trả lại cho ngươi." Hạ Phù Dung tự nhiên không chịu trả lại.
Một đôi vòng tay noãn ngọc này, khiến cho nàng có được địa vị cao quý trong đám thiên kim , là đối tượng mà mọi người cực kỳ hâm mộ.
Thậm chí có thể nói, trước kia dù là Hạ Phù Dung có thân phận thứ nữ, cũng không đến mức bị những quý môn đích nữ kia coi thường, do đó công lao của đôi vòng tay noãn ngọc này là không thể bỏ qua.
"Vòng tay này khi nào thì trở thành đồ của ngươi rồi!" Hạ Trì Uyển trừng mắt nhìn Hạ Phù Dung, người quả nhiên là *chí tiện tắc vô địch.
*ti tiện, hèn hạ đến cùng cực thì không ai địch nổi
Rõ ràng là Thu di nương mạnh mẽ chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân, vậy mà những vật này lại danh chính ngôn thuận trở thành đồ đạc của bọn họ , quả thực là lời nói vô căn cứ.
"Nếu như thứ tỷ không tin, vậy đi cùng ta đến trước mặt phụ thân để hỏi cho rõ." Hạ Trì Uyển thậm chí đã vươn tay túm lấy vòng noãn ngọc trên tay Hạ Phù Dung rồi.
Thấy tình huống này, Thu di nương hận kinh khủng, "Uyển nhi, ngươi nhìn tay của thứ tỷ ngươi vẫn còn bị thương mà, không bằng đợi thương thế của nàng tốt lên rồi sẽ trả lại cho ngươi?"
Hạ Trì Uyển cười lạnh, hôm nay kéo dài đến ngày mai, ngày mai kéo dài đến ngày kia, loại mánh lới nhỏ này, cũng định lừa gạt nàng.
"Vẫn nên để cho thứ tỷ cởi vòng tay ra trước đi, về phần muốn cho thứ tỷ mượn đeo lần nữa hay không, ta cảm thấy cứ nên đi hỏi qua cha cho thỏa đáng."
"Uyển nhi, trong mắt ngươi còn có di nương là ta hay không!"
Thu di nương nhìn thấy Hạ Trì Uyển đưa tay đoạt vòng tay, tức giận đến mức cả người run lên.
Thu di nương thường xuyên khuyên bảo chính mình, cần phải chú ý đến thân phận của chính mình, không thể có hành vi của người đàn bà chanh chua giống như những di nương khác, dù sao vị trí mà bà ta luôn nhắm đến chính là chủ mẫu tướng phủ đó.
Cho nên, Thu di nương rõ ràng là rất muốn kéo tóc Hạ Trì Uyển, lại chỉ có thể kiềm chế, trơ mắt nhìn Hạ Trì Uyển thả tay giày vò Hạ Phù Dung.
Thấy Hạ Phù Dung bởi vì không nỡ bỏ vòng tay noãn ngọc mà chống cự lại mình, khiến cho cánh tay phải bị thương vô cùng đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã nhăn thành một dúm, Hạ Trì Uyển cực kỳ sảng khoái.
Thì ra đây chính là hành vi bắt nạt kẻ yếu, nàng cảm thấy như thế này rất vui vẻ.
Trách không được sau khi Hạ Phù Dung trở thành quý thiếp của Bộ Chiêm Phong, lúc nào cũng thích đem phẩm hạnh lễ nghi mà một chủ mẫu phải có ra dọa dẫm nàng, đoạt đồ đạc của nàng, lúc đoạt địa vị của nàng, trên mặt nàng ta cũng tỏ ra vui sướng như vậy.
"Thu di nương, ngươi hà tất phải tự coi đây là chuyện của mình."
Hạ Trì Uyển một bên giống như người đàn bà chanh chua cướp vòng tay của Hạ Phù Dung trên tay vòng tay, một bên quay đầu lại nhìn Thu di nương.
"Cũng may Thu di nương còn chưa có quên thân phận di nương của chính mình nha. Nói cho thẳng ra, nếu như ta vui vẻ, liền tôn trọng ngươi là trưởng bối của ta, còn nếu ta không vui, ta là tiểu thư, ngươi chỉ là nô tài trong tướng phủ. Ngươi chỉ là một nô tài, còn không biết xấu hổ chất vấn trong mắt chủ tử có ngươi hay không sao?"
Hạ Trì Uyển không ngừng cười lạnh, "Ta thật đúng là chưa từng gặp qua, nô tài nhà ai, lại có lá gan lớn như vậy đấy!"
Thấy Hạ Phù Dung đau đến mức cắn môi trắng bệch, trong lòng Hạ Trì Uyển càng thêm vui vẻ.
Vòng tay của mẫu thân nàng, sao có thể để cho Hạ Phù Dung thoải mái đeo như vậy.
Cuộc sống trước kia nàng không thể bù đắp lại, chỉ là, để cho Hạ Phù Dung ăn đau khổ nhiều một chút thì cũng tốt rồi.
"Thứ tỷ, nên vì cánh tay của ngươi mà suy nghĩ, ta khuyên ngươi vẫn nên đem vòng tay trả laị cho ta thì hơn."
“Di nương, con đau quá, đau quá."
Hạ Phù Dung đã đau đến mắt nước mắt lưng tròng, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu xin về phía Thu di nương, hy vọng Thu di nương có thể giúp mình.
Dù sao cánh tay của nàng đã bị phế đi, cho dù bị Hạ Trì Uyển giày vò hơn nữa, còn có thể tệ hơn nữa sao.