Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 150

“Bà xem < đồng tước > công chiếu gần đây hay chưa?” Ven đường hai nữ sinh tay trong tay đi dạo phố, trong đó một nữ sinh mặc quần short cùng áo cộc màu hồng quay đầu nói với một nữ sinh khác bên cạnh.

Nữ sinh mặc váy dài màu lam nhạt suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Xem rồi ha, tôi đã xem từ lâu rồi, không phải đã công chiếu được nửa tháng rồi sao?”

Nữ sinh áo cộc màu hồng, nói: “Hôm qua tôi mới đi xem cùng bạn trai, rất được, không trách được phòng bán vé cao như vậy.”

Nữ sinh váy dài màu lam nhạt nói: “Bà mới biết à, trên mạng đánh giá bộ phim này siu cấp cao, bình thường tôi không thích xem phim điện ảnh, nếu không phải bình luận quá tốt, căn bản tôi sẽ không đi xem, sau khi xem xong, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, tiền này tiêu quá đáng giá rồi.”

“Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, đi ra khỏi rạp chiếu phim, tình tiết bên trong vẫn luôn nhớ trong đầu, cảm giác thật rung động, đặc biệt diễn viên bên trong, diễn xuất thật sự là quá cường hãn rồi.”

“Ừ, vai Thái tử Chân Tần diễn, quả thực là thuyết minh một người nhu nhược bệnh hoạn hoàn mỹ đến cực điểm, cũng khó trách thời gian trước nhận giải ảnh đế.”

“Còn có vai Hoàng hậu Kris diễn cũng quá tốt, bà phải biết trước đây Kris trong ấn tượng của tôi chính là kiểu nữ thần thanh thanh cao cao vô cùng cao quý lạnh lùng kia, nhưng hiện tại cô ấy diễn vai Hoàng hậu này không hề có cảm giác không thích hợp, vô cùng khí phách, nhưng lại rất độc mồm, nghe nói bản thân cô ấy chính là một người như vậy, năm đó không phải còn dũng cảm đứng ra chỉ trích khối u ác tính Cống Hách Lan sao? Thật không nghĩ tới Cống Hách Lan là loại người đó, cơ mà thật tốt, so với một số ngôi sao nữ cả ngày chỉ biết giả bộ thanh thuần thì Kris tốt hơn nhiều, sau khi xem xong, tôi đã quyết định hâm mộ cô ấy rồi.”

“Nhan sắc của cô ấy quả thực là đến trình độ không thể bắt bẻ rồi.”

Nữ sinh áo cộc màu hồng kích động nói: “Còn có, còn có một người không thể không nhắc đến, Tịch Lục.”

“Đúng!” Nữ sinh váy liền thân màu lam nhạt vỗ tay cũng kích động đáp lại nói: “Vai Nhị hoàng tử Tịch Lục diễn quả thực là quá khổ, chỉ là thật sự quá tàn nhẫn, cũng khó trách đến cuối cùng sẽ bị người người chỉ trích, sau đó bị Tam hoàng tử soán vị, cuối cùng uống thuốc độc tự tử, lúc xem tới đó, tôi đã khóc.”

“Diễn xuất của Tịch Lục càng ngày càng tốt, hơn nữa đạo diễn < đồng tước > còn là chính anh ấy, quả thực là không thể khen thêm nữa rồi, ngôi sao có nhan sắc còn có thực lực, bây giờ tôi thật là càng ngày càng thích rồi.”

“Bà thích cũng vô dụng, trên đời này có bao nhiêu người thích Tịch Lục chứ, người ta bây giờ cũng không thường xuyên đóng phim, dưới tay mình cũng có sản nghiệp, nghe nói thời gian trước còn lên bảng danh nhân rồi.”

“A a a a a, thật là hâm mộ quá đi à.”

“Theo tôi á, tôi mới không hâm mộ Tịch Lục đâu, tôi hâm mộ chính là vợ của anh ấy.”

Nữ sinh áo cộc màu hồng mở to hai mắt bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng mà, sao tôi lại quên mất, Tịch Lục bây giờ là nhân sĩ đã kết hôn rồi, có điều anh ấy bây giờ không phải là mới hơn hai mươi tuổi thôi sao?”

“Bà quên à, Tịch Lục và Trần Giới đã kết hôn từ ba năm trước, khi đó mở ti vi, trên mạng inteet liền toàn bộ đều là tin tức về bọn họ.”

“Quá hạnh phúc đi, hai người bên nhau đã lâu rồi, nghe nói đều là mối tình đầu của nhau.”

“Thật hi vọng sau này mình cũng có thể gặp được một người đàn ông giống như Tịch Lục.”

“Tôi cũng vậy đó.”

Hai nữ sinh nhìn nhau cười, tay nắm tay tiếp tục đi về phía trước.

Đáng tiếc, Tịch Lục sự nghiệp thành công gia đình mỹ mãn của chúng ta gần đây có chút phiền não, đó chính là bốn vị gia trưởng Trần Mãnh, Hà Tình, Tịch Nam Phương, Lục Quyên Quyên đều đang thúc giục cậu cùng Trần Giới, nhanh chóng sinh con.

Cũng không phải nói Tịch Lục không muốn có con, cơ mà hết lần này tới lần khác chính là nỗ lực rất lâu cũng không thấy bóng dáng.

Hai bên gia trưởng đều đang thúc giục, Tịch Lục và Trần Giới chỉ có thể đến bệnh viện một chuyến.

Đến bệnh viện vừa kiểm tra, nguyên nhân vậy mà do Tịch Lục, lúc ấy Tịch Lục cũng hết sức kinh hãi, chủ yếu là bởi vì t*ng trùng của mình tỷ lệ sống sót không cao, cho nên Trần Giới sẽ rất khó mang thai.

Tịch Lục chán nản, nhìn Trần Giới bên cạnh, nghẹn ngào nói không ra một câu.

Chẳng lẽ cậu sẽ phải như vậy, cả đời không được làm bố?

Tịch Lục càng chán nản hơn.

Trần Giới nhìn thấy bộ dạng này của Tịch Lục, cười cười, đưa tay sờ sờ mặt cậu, nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói tỷ lệ sống sót không cao, nhưng không có nghĩa không có khả năng mang thai mà.”

“Không cần để ý, chỉ cần hai người chúng ta ở bên nhau, cho dù là không có con, em cũng sẽ rất hạnh phúc.”

Nhìn bên cạnh cô vợ tốt Trần Giới vẫn luôn rất thông cảm cho mình, Tịch Lục càng xấu hổ hơn nói không ra một câu, mấy tháng sau, Tịch Lục liền bắt đầu thường xuyên ra ngoài.

Thời gian ra ngoài thường xuyên, thậm chí có mấy ngày buổi tối cũng không về nhà ngủ.

Trần Giới là tin tưởng Tịch Lục, nhưng không có nghĩa bố mẹ mình sẽ tin tưởng, Trần Mãnh biết được chuyện này, lập tức gọi luôn một cuộc điện thoại cho Tịch Lục, quát lớn bảo cậu hôm nay về sớm một chút.

Tịch Lục gấp gáp phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, lại nhìn thấy Trần Mãnh ngồi trên ghế sô pha, đen mặt nhìn mình.

Tịch Lục lấy dũng khí một cái, vội vàng nịnh nọt nói: “Bố vợ, bố tìm con có chuyện gì?”

Chỉ thấy Trần Mãnh mặt càng đen hơn, hướng về phía Tịch Lục, hét lớn một tiếng, nói: “Làm sao, anh còn không biết tôi tìm anh có chuyện gì sao?”

Tịch Lục không hiểu ra sao cả, gật gật đầu, nói: “Không biết ạ?”

Trần Mãnh vỗ mép ghế sô pha một cái, liền nghe thấy trên ghế sô pha truyền đến mấy tiếng nặng nề vang dội, Trần Mãnh cả giận nói: “Nói! Anh có người đàn bà khác ở bên ngoài từ bao giờ!”

Tịch Lục sửng sốt, Trần Giới đứng ở bên cạnh cũng là ngây ngẩn cả người, vội vàng nói với Trần Mãnh: “Bố, bố nói lung tung cái gì đó.”

Trần Mãnh nhìn Trần Giới một cái, nói: “Con đừng nói chuyện, loại động vật đàn ông này bố hiểu rõ hơn con nhiều, tôi nói Tịch Lục này, tôi coi như là đối đãi với anh không tệ, gả cô con gái tôi yêu nhất cho anh, anh lại đối xử với nó như vậy, tạm không nói đến, chuyện anh cùng Trần Giới vẫn không có con, vốn cũng là bởi vì anh, con gái nhà tôi còn chưa có ghét bỏ anh cái gì, anh thì tốt rồi, vậy mà bắt đầu tìm đàn bà ở bên ngoài, anh thế này gọi là VONG! ÂN! PHỤ! NGHĨA!”

Tịch Lục trợn tròn mắt.

Cậu cảm thấy hiểu lầm này cũng không khỏi quá lớn một chút đi, cậu đứng dậy, há mồm muốn nói chuyện, lại bị Trần Mãnh mắng một hơi: “Quỳ cho tôi, kẻ tội nhân này.”

Tịch Lục cũng là say rồi.

Cậu chỉ có thể quỳ một chân xuống đất, gương mặt đau khổ, nói: “Bố vợ, bố hiểu lầm rồi, con tuyệt đối không có phụ nữ ở bên ngoài.”

Trần Mãnh nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, gần đây anh thường xuyên đêm không về ngủ, hơn nữa cũng không có trong công ty, cũng không ra ngoài quay phim, rốt cuộc anh đã đi làm cái gì? Không phải nuôi đàn bà còn là cái gì?”

Tịch Lục oan quá chừng, nói: “Bố vợ, bố cũng không thể nói như vậy, trời cũng muốn rơi tuyết rồi, thời gian này con đều là bởi vì có việc mà, con thích Trần Giới như vậy, làm sao có thể tìm những người phụ nữ khác, nếu muốn tìm, con sớm đã nên tìm rồi, con và Trần Giới bên nhau lâu như vậy, làm sao có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ đây?”

Trần Mãnh ha hả nói: “Ai biết được? Lòng dạ đàn ông luôn là dễ thay đổi.”

Tịch Lục nói: “Nhưng là bố vợ bố không phải là đàn ông không thay lòng đổi dạ sao? Vì sao con lại không thể rồi?”

Trần Mãnh nói: “Anh có thể so sánh với tôi sao?”

Tịch Lục vội vàng trả lời: “Đương nhiên là kém bố vợ rồi, nhưng con thật tuyệt đối không có làm chuyện có lỗi với Trần Giới, con cam đoan, nếu con làm mà nói, con sẽ…”

Lời còn chưa nói hết, Trần Mãnh đã ngắt lời Tịch Lục, nói: “Được rồi, được rồi, vậy anh nói cho tôi biết gần đây anh đã đi đâu? Vì sao luôn không về, để cho Trần Giới nhà chúng tôi ở nhà một mình, anh không biết nó sẽ cảm thấy cô đơn sao?”

Tịch Lục sửng sốt, giải thích với Trần Giới nói: “Xin lỗi, gần đây anh quả thật rất ít ở cùng em, nhưng là… đây đều là có nguyên nhân …” Tịch Lục vươn tay móc từ trong túi ra một xấp dày giấy tờ, đặt xuống đất, nói: “Những đơn thuốc này đều là con mấy tháng nay tìm khắp các loại bệnh viện còn có cao thủ dân gian kê.”

“Con biết mọi người đều hi vọng con cùng Trần Giới có thể có một đứa con, nhưng là con kém cỏi, con chỉ hy vọng có thể tìm cách khác có thể làm cho Trần Giới mang thai nhanh nhất có thể.”

Tịch Lục vừa dứt lời, Trần Mãnh liền trợn tròn mắt, hóa ra ông vẫn hiểu lầm Tịch Lục thật rồi.

Trần Giới lắc lắc đầu, nói với Tịch Lục: “Cho dù là không có con cũng không sao mà, tương đối với con, em vẫn là hy vọng Tịch Lục anh có thể luôn làm bạn bên em hơn.”

Tịch Lục nhìn Trần Giới, gật đầu, nói: “Anh hiểu, anh cũng sẽ không bao giờ để em một mình nữa.”

Hiểu lầm coi như là đã hóa giải, Trần Mãnh kéo cái mặt già nua, nói: “Chuyện như vậy anh nói sớm đi, làm hại tôi hiểu lầm, a a ha ha ha ha, không có việc gì tôi đi đây.”

Nói xong, bỏ chạy thục mạng.

Tịch Lục cùng Trần Giới đều nở nụ cười.



Lúc tối Tịch Lục cùng Trần Giới nằm ở trên giường, Tịch Lục ôm bả vai Trần Giới, nói: “Mấy tháng nay anh cũng đã đi không ít đường, tuy rằng không biết những biện pháp đó đáng tin hay không, nhưng anh vẫn muốn thử một lần…” Cậu dừng một chút, nói với Trần Giới: “Bây giờ là lúc đến nghiệm thu thành quả rồi.”

Trên mặt Trần Giới nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, sau đó gật gật đầu.

Tịch Lục lập tức hóa thân thành sói nhào về phía Trần Giới.



Ba tháng sau, ngày ấy Tịch Lục còn đang họp, điện thoại lại vang lên, vừa nhìn là bố vợ đại nhân, vội vàng nghe, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh vô cùng cuống cuồng.

Bố vợ đại nhân thế mà cũng lắp bắp, nói với Tịch Lục, nói: “Trúng! Trúng… Trúng… Trúng rồi!”

Tịch Lục sửng sốt, hỏi: “Trúng cái gì ạ?”

Bố vợ vươn tay vỗ vỗ trán mình, nói: “Nói sai rồi! Trần Giới có rồi!”

Tịch Lục ngây ngốc cầm điện thoại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại lời bố vợ.

Có rồi?

Có rồi?

Bị hạnh phúc choáng váng đầu óc, Tịch Lục đứng tại chỗ cười khúc khích, không thèm để ý một đám công nhân viên bên dưới.

Đám công nhân viên hoảng sợ nhìn Tịch Lục, nghĩ thầm ——

Bệnh xà tinh của ông chủ lại phát tác rồi!

(TOÀN VĂN HOÀN)
Bình Luận (0)
Comment