Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 134

-----"Cố Lưu Tích thực sự chịu không nổi, che lấy mắt của mình, sắc mặt đỏ bừng bừng."-----

Trong phòng, Văn Mặc Huyền vẫn nhắm chặt mắt, cho dù đang ngủ mê hàng mày vẫn không buông lỏng, dường như không được thoải mái cho lắm.
Một lát sau, cửa khe khẽ mở ra cái khe nhỏ, luồng khí lạnh theo đó tràn vào. Một bóng người nhanh chóng lẻn vào rồi vội vã đóng cửa lại.
Sau khi đi vào, nàng cũng không làm gì, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ. Sau một hồi, nàng mới có hành động. Áo khoác nhiễm lạnh bị nàng cởi ra, lặng yên để ở một bên, sau đó nàng mới ngang nhiên xông tới chỗ người đang yên tĩnh nằm trên giường.
Nàng giống như cánh bướm trong đêm đông, lặng lẽ truy đuổi đến đóa hoa của mình. Ánh mắt nồng cháy dán lên gương mặt yên yên tĩnh bình yên trên mặt người, cẩn thận lướt qua từng phân tấc một.
Nhìn đôi mày nọ cau lại, cánh môi trắng bết, gò má thì đỏ ửng lạ thường. Sự đau xót trong ánh mắt Cố Lưu Tích như muốn trào ra. Bờ môi khẽ run, lại không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu đến người đang yên giấc.
Ánh đèn mờ hắt lên mặt Văn Mặc Huyền, càng tôn nét yếu đuối của nàng. Hàng mi dài như quạt hương bồ, tạo thành hai cái bóng nhỏ trên mặt nàng. Cố Lưu Tích tưởng niệm khôn cùng, khi mà nhìn thấy Văn Mặc Huyền như vậy, toàn bộ đều hóa thành đau lòng và tự trách, làm trái tim nàng đau đớn không thôi.
Đưa tay nhẹ nhàng thăm trán nàng, nhiệt độ không phải mức bình thường, may mà không có quá nóng.
Làm sao lại sinh bệnh chứ? Là quá mệt mỏi, hay là bị nhiễm lạnh đây?
Cố Lưu Tích thầm trăn trở, hận không thể lập tức kéo Tô Nhược Quân lại đây. Nhưng mùi thuốc nhàn nhạt trên người Văn Mặc Huyền nói cho nàng, có lẽ nàng ấy vừa uống thuốc xong.
Cúi đầu si ngốc nhìn ngắm người thương đã xa cách hơn hai mươi ngày, trong thâm tâm Cố Lưu Tích hiện cảm xúc khó tả thành lời. Dù cho giờ phút này đau lòng khó dằn, nhưng khi thật sự gặp được người thương rồi, thì vẫn tốt hơn nhiều so với nỗi dằn vặt, nhớ nhung không cách nào chạm đến.
Nàng cũng không phải người yếu đuối, càng không phải kẻ thích dựa dẫm vào người khác. Thế nhưng khi có Văn Mặc Huyền, dù cho nàng cũng cố gắng, mong muốn che chở nàng ấy, mà thực chất bên trong nàng vẫn rất ỷ lại vào nàng ấy.
Những ngày qua bị bao vây chặn đánh, nàng luôn giữ tinh thần tỉnh táo, bình tĩnh. Nhưng trên thực tế nàng vẫn sợ, nỗi sợ ấy mãi đến khi gặp lại Văn Mặc Huyền mới hoàn toàn bị chôn vùi.
Cẩn thận xoa nóng hai tay mình, thăm dò vào ổ chăn của Văn Mặc Huyền. Nhiệt độ không thấp, thế nhưng khi chạm được tay nàng vẫn thấy lạnh buốt, trong lòng càng thêm hối hận.
Cuối cùng nàng phát hiện, nàng tuyệt không thể rời khỏi người này. Một khi không ở bên nàng ấy, khi trở lại, cũng đủ để nàng đau lòng muốn chết.
Nhìn đôi mày vẫn còn nhăn nhíu, Cố Lưu Tích vội buông lỏng tay, khẽ xoa mi tâm của nàng, sau đó cúi người, hôn nhẹ lên chỗ đó.
Hơi thở của người dưới thân nhè nhẹ phả ra, mang mùi hương câu người quen thuộc. Bởi vì đang sốt, nên hơi thoát ra cũng khá nóng, làm Cố Lưu Tích vốn chỉ đơn thuần hôn nhẹ nàng cũng chợt cảm thấy khô nóng. Nhịp tim nảy mạnh bất ngờ.
Sự rung động này tới đột ngột, nhưng cũng không quá bất ngờ. Ánh mắt sâu thẳm, hô hấp của Cố Lưu Tích hơi loạn, môi mỏng hé mở, nhắm mắt lại, dịu dàng dán lên cánh môi tái nhợt của Văn Mặc Huyền.
Bởi vì sợ làm Văn Mặc Huyền tỉnh, Cố Lưu Tích cố gắng khắc chế, chỉ chạm lên, nhẹ nhàng liếm láp mấy lần. Sau đó nàng mở mắt ra, đang muốn rời khỏi, thì đôi ngươi lóe sáng dưới thân đối diện với nàng. Làm nàng cả kinh đến rụt người lại.
Tay Văn Mặc Huyền chẳng biết từ lúc nào đã ôm lấy thắt lưng nàng, tay phải nhẹ ngăn ôm đầu nàng. Cả người vốn giật bắn ra liền bị kéo lại, vẫn phải duy trì tư thế môi dán môi.
"Ngươi... Ngươi... tỉnh hồi nào?"
Văn Mặc Huyền không có buông nàng ra, chỉ đỡ lấy eo của nàng, ánh mắt lắc lư, cong môi mỉm cười, thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, sau đó mới nói nhỏ: "Có người đi vào trộm hương cắp ngọc, ta mà không tỉnh thì thiệt thòi hết à."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên: "Ta... Ta không có trộm... Ta chỉ hôn một chút, ngươi liền tỉnh!"
Văn Mặc Huyền cứ nhìn nàng, như có điều suy nghĩ, nói: "Vậy ý là, nếu ta không tỉnh, Tích nhi còn muốn làm chuyện khác?"
Cố Lưu Tích mím môi nhìn nàng, trông đôi mắt nàng có vẻ trêu đùa, cũng lộ ra sự vui vẻ khó mà che giấu. Cảm giác được hơi thở của nàng vẫn còn rất nóng, lòng Cố Lưu Tích mềm nhũn, mặc nàng trêu chọc mình. Một lát sau, mới chân thành nói: "Đương nhiên muốn."
Văn Mặc Huyền giật mình, đã thấy nàng cúi đầu hôn xuống. Lâu ngày không gặp, nỗi nhớ trong lòng khó kiềm chế được nữa. Trong vô thức, Văn Mặc Huyền muốn đáp lại nàng, chợt nhớ mình vẫn còn bệnh, vội nghiêng nghiêng đầu, hàm hồ nói: "Ta bị cảm, cẩn thận kẻo bị lây bây giờ."
Cố Lưu Tích cười cười: "Hôn cũng hôn rồi, lâu thêm xíu nữa cũng có sao đâu. Huống hồ, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, luôn không biết chăm sóc mình à?"
Chữ cuối tan ra giữa răng môi của hai người. Cố Lưu Tích tiến tới lần nữa, bắt lấy cánh môi khiên người ta mê luyến nọ, từng chút khẽ cắn liếm láp.
Vốn dĩ trước đó Cố Lưu Tích còn có thể chống người dây dưa cùng Văn Mặc Huyền, đến cuối cùng lại hoàn toàn đè trên thân Văn Mặc Huyền. Hai người cách biệt đã lâu, giờ khắc này thân mật rồi thì càng khó mà tách ra. Thẳng đến khi hai người bắt đầu thở hổn hển, mới dừng lại.
Cố Lưu Tích cúi đầu nhìn Văn Mặc Huyền. Nàng ấy vốn đang sốt nhẹ nên hai gò má hồng phơn phớt, bấy giờ còn động tĩnh nên nét mặt như phù dung. Trong con ngươi lộ ra lửa nóng nồng nhiệt, lại phảng phất như có dòng suối mắt chảy qua. Ngực phập phồng thở mạnh.
Bởi vì quấn quít lấy nhau, cái áo lót buộc lỏng hơi rộng mở, lộ ra làn da óng ánh và bộ ngực mềm mại vô cùng sống động.
Cố Lưu Tích cảm giác máu xộc lên não, bụng dưới nóng hầm, sợ Văn Mặc Huyền lại nhiễm lạnh, vội vã kéo mền lên đắp cho nàng, sau đó đứng dậy lắp bắp nói: "Ta... Ta đi đường dài, cả người bụi bặm không, ta đi tắm trước đã!"
Văn Mặc Huyền thấy nàng gần như chạy trối chết, chậm rãi ngồi thẳng dậy, ý cười tràn đầy nơi đáy mắt. Khép lại cổ áo mở rộng, nhìn ngọc trâm bên gối, lấy nó bỏ vào hộp, đầu mày đuôi mắt đều là ý cười. Cả người vốn có chút hư nhược giờ phút này lại có tinh thần cực kì.
Cố Lưu Tích cũng không để nàng đợi lâu, phòng tắm trong phòng Văn Mặc Huyền thông với hậu viện nên lấy nước nóng rất là thuận tiện.
Lúc ra, Cố Lưu Tích mặc bộ áo mỏng màu trắng, còn bưng theo chậu đồng còn bốc hơi nóng.
Vắt kỹ khăn, nàng ngồi lại, dịu dàng nói: "Vừa rồi phát hiện ngươi ra không ít mồ hôi, mau lau khô đi đã, không thì không ngủ thoải mái được."
Văn Mặc Huyền gật đầu, lại không nhận lấy khăn, khẽ nói: "Ta mệt quá à, không có sức."
Khóe miệng Cố Lưu Tích giật một cái, kém chút cắn phải đầu lưỡi, thấp giọng lầu bầu: "Mới nãy mạnh lắm mà."
Bên tai lại nghe thấy Văn Mặc Huyền trầm thấp ho khan vài tiếng, cũng không kịp đỏ mặt đã vội nói: "Ta lau cho ngươi mà, mau mau nghỉ ngơi!"
Văn Mặc Huyền che miệng, miễn cưỡng dựa vào trên giường, híp con mắt nhìn xem Cố Lưu Tích bận rộn.
Khăn tay ấm áp chậm rãi lau trên cánh tay trắng nõn. Bởi vì Văn Mặc Huyền dễ bị bệnh, rất hiếm khi ra ngoài nên da thịt trắng đến độ có thể nhìn thấy gân xanh. Cảm giác mềm mịn ấy làm Cố Lưu Tích không dám dùng sức, phảng phất như sự chạm vỡ nàng.
Ánh sáng như hòa chiếu trên thân Văn Mặc Huyền, da thịt trên cổ nàng đều đã lấm tấm mồ hôi, giờ phút này có ánh sáng càng thêm lóng lánh, xinh đẹp không chịu được.
Cố gắng ngăn chặn suy nghĩ lung tung bay xa, Cố Lưu Tích hít một hơi sâu, cẩn thận lau cổ cho nàng, sau đó là xương quai xanh. Nhẹ nhàng như đối đãi với báu vật, càng về sau Cố Lưu Tích càng yêu thương nàng, giữ tâm như gương sáng, một lòng muốn nàng được nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Đến khi chiếc khăn đã lạnh đi, đang định đổi nước, thì ánh mắt rơi vào chỗ mềm mại trắng nõn tròn trịa bên trên, nàng mới ngẩn ngơ. Hướng mắt xuống dưới, lập tức giật mình vì bản thân đã cởi quần áo Văn Mặc Huyền xuống hơn phân nửa.
Áo mỏng màu tuyết trắng lộn xộn vắt ngang khuỷu tay, vạt áo xếp tầng tầng như cánh hoa, mà cơ thể xinh đẹp quyến rũ nọ, giống như tim sen giữa những cánh hoa, làm Cố Lưu Tích không nắm nổi cái khăn, trực tiếp làm rơi xuống đất.
Tiếng động nhẹ vang lên phảng phất phá vỡ tất cả trầm mặc. Văn Mặc Huyền không nói câu gì, chỉ có đôi mắt sáng rực, tựa như ngọn lửa trong bóng đêm ngày càng nóng bức, đối cháy hừng hực đến độ Cố Lưu Tích hỗn loạn thần hồn.
Tay không biết nên làm gì, nàng giống như kẻ ngu đần, nhìn cái người hồn xiêu phách lạc trước mắt, không dám thở manh, cũng không dám nói chuyện.
Mãi đến khi người đối diện cũng nhịn không được, thò người ra tới hôn nàng, ngọn lửa rực cháy trong nội tâm nàng mới bùng cháy!
Đưa tay ôm chặt Văn Mặc Huyền, hai người quấn quít lấy nhau, hơi thở giao hòa, hết thảy trơn tru tựa như đã diễn tập rất nhiều lần.
Địa long vốn dĩ được đốt ấm vừa phải, giờ phút này hình như nóng hơn nhiều. Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, từ người đến tâm, từ trong ra ngoài, tất cả đều đang sôi trào.
Ngay lúc này, áo vải mỏng kia dường như khá là vướng víu. nàng mơ mơ màng màng đưa tay kéo cái áo vốn đầy mập mờ nguy hiểm của Văn Mặc Huyền ra. Mà Văn Mặc Huyền ôm tay nàng, gảy nhẹ ngón tay, đã cởi hết trói buộc còn sót lại trên người nàng.
Cố Lưu Tích thở gấp, cảm giác thân thể hơi vẹo, bị Văn Mặc Huyền ôm ngã vào trên giường êm. Dưới thân là đệm chăn mềm mại, trên người lại là cơ thể nóng hổi của Văn Mặc Huyền. Thân mình vốn luôn lành lạnh của nàng giờ phút này không biết là bởi vì nóng sốt, hay là vì kích động mà nóng hổi, còn có chút ươn ướt, rơi vào Cố Lưu Tích giữa ngón tay như muốn hòa tan.
Cố Lưu Tích chợt thấy khẩn trương, nhưng cũng cảm thấy nóng rực không cách nào lý giải. Ánh mắt Văn Mặc Huyền dịu dàng như nước hồ sâu, cuốn hút lấy tâm thần của Cố Lưu Tích vào đó, lại không cách nào tránh thoát, chỉ có thể mặc cho nàng bài bố.
Cố Lưu Tích mê ly ngắm nhìn Văn Mặc Huyền, hai tay xoa lên hông nàng, dán bên eo chậm rãi vuốt ve, mang theo sóng nhiệt và run rẩy khó nói lên lời.
"Tích nhi." Giọng nói khàn khàn văng vẳng bên tai, quyến rũ đến độ Cố Lưu Tích run lên, ôm lấy cổ Văn Mặc Huyền, hôn nàng.
Giờ phút này, hết thảy ý vị như thế nào đã không cần nhiều lời, thế nhưng đối hai người mà nói, đã không còn chướng ngại. Tất cả đều là nước chảy thành sông.
Nụ hôn dứt khỏi môi, dịu dàng lan ra những chỗ xung quanh. Một chút xíu, như gần như xa, kích thích Cố Lưu Tích phải dằn nén những tiếng rên rỉ của mình.
Cảm xúc tê dại càng ngày càng không ngừng từ đôi môi và ngón tay của Văn Mặc Huyền truyền đi, so với lần trước càng thêm nhiệt liệt. Cố Lưu Tích dường như nhẫn nại không nổi nữa, cắn môi, đè nén tiếng than sắp bật ra, tay nắm chặt cái chăn, muốn chặn lại sự giày vò đó.
Khi cái tay không ngừng trêu chọc nọ hướng thẳng xuống dưới, thả vào nơi bí ẩn kia, rong ruổi lả lướt, giống như chú cá bơi lội, từng đợt tung tăng đều mang theo gợn sóng.
Cố Lưu Tích thực sự chịu không nổi, che lấy mắt của mình, sắc mặt đỏ bừng bừng.
Văn Mặc Huyền ôm nàng vào ngực, ôn nhu cực điểm, trông thấy nàng như vậy thì kéo tay nàng ra, thấp giọng nói: "Tích nhi à, ngoan, nhìn ta."
Đôi mắt Cố Lưu Tích lấp lánh nước, mơ màng, dịu ngoan mà nhìn Văn Mặc Huyền, khuôn mặt xinh đẹp một màu đỏ ứng. Ngượng ngùng xen lẫn thâm tình trong mắt làm tim Văn Mặc Huyền như bị bóp một cái.
Nàng bỗng thấy sợ hãi, nếu nàng bây giờ có được nàng ấy, lại không có cách nào giữ được nàng ấy, nàng nên làm gì đây?
Đầu óc Cố Lưu Tích mặc dù hỗn độn, nhưng vẫn phát giác được cảm xúc của Văn Mặc Huyền, nàng vội hỏi: "Mặc Huyền... Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Văn Mặc Huyền do dự, Cố Lưu Tích chợt nghĩ đến gì đó, há mồm cắn lên bả vai Văn Mặc Huyền, giọng khàn khàn nói: "Nếu ngươi không chịu, ngày sau ta sẽ không còn để ý ngươi nữa. Ngươi tin hay không?"
Văn Mặc Huyền khẽ giật mình, sau đó dáng vẻ vừa mê ly vừa hung ác của nàng, cười đến câu người: "Tức phụ ngoan, ta chỉ sợ ngươi khẩn trương, chứ làm sao àm không chịu."
Dứt lời, tay bắt đầu trò trêu chọc.
Cố Lưu Tích muốn nói chuyện nhưng lại bị động tác của nàng làm cho run người lên. Lúc cái đau trong truyền thuyết ập tới, cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, Văn Mặc Huyền rất là ôn nhu, thấp giọng dỗ nàng, còn kiên nhẫn chờ nàng thích ứng nữa.
Sự trống vắng trong lòng xưa nay tựa hồ đã được lấp đầy, Cố Lưu Tích ôm chặt Văn Mặc Huyền, phảng phất như bắt lấy ngọn cỏ khi đang lênh đênh giữa sóng triều, cũng không chịu tiếp tục rời đi.
Nàng chỉ cảm thấy mình bị đắm chìm trong lồng ngực nhỏ bé của Văn Mặc Huyền, bị nàng ấy xoa đến nhũn ra, như tấm lụa mặc người giày vò. Nhưng cái cảm giác kích thích đến tận sâu trong linh hồn này, lại khiến nàng muốn ngừng mà không được.
Cơ thể tiến lùi theo động tác của Văn Mặc Huyền, trong tầm mắt mơ màng, gương mặt ôn nhu ấy chưa từng biến mất. Bên tay là giọng nói trầm ấm dịu dàng, liên tục quan tâm, an ủi, xoa dịu, như sóng triều không ngừng đánh thẳng vào nàng.
Toàn thân đẫm mồ hôi, trốn không thoát, tránh không được, ngoại trừ bày người nghênh đón nàng, Cố Lưu Tích không còn nghĩ được gì khác.
Cảm giác cơ thể chìm nổi không chừng, cho đến khi nàng kéo căng thân thể ôm lấy người bên trên run lên một cái, sau đó lâm vào một mảnh hư vô.
Trong mơ hồ , có người không ngừng nhẹ vỗ về nàng, bám vào bên tai nàng nói nhỏ nhẹ. Cái ôm ấp mềm mại thành bến đỗ yên bình nhất, cho nàng giấc ngủ say thật ngon lành.
Nhìn người thương cuộn mình trong ngực thiếp đi, ngón tay thon dài của Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng gương mặt nàng, trong mắt còn chưa tắt lửa tình, vẫn nồng cháy hừng hực. Giữa hai hàng mày đều là nhu ý.
Người này cuối cùng là của mình.
Nhớ tới dáng vẻ động tình của nàng, đôi mắt đen láy của Văn Mặc Huyền càng thêm sâu thẳm, động tác tay vô ý tăng nặng thêm. Như là cảm giác bị quấy rầy, Cố Lưu Tích xoay xoay uốn éo đầu, trầm thấp hừ vài tiếng, chôn ở trong ngực Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền cúi đầu, trên mặt toàn là ý cười cưng chiều, hôn người thương một cái, cẩn thận ôm nàng, để nàng ngủ thoải mái hơn. Năm mới bây giờ thật viên mãn đến bất ngờ.
------
Tác giả có lời muốn nói: Dính lâu như vậy cuối cùng thành chính quả, phía dưới ngược thế nào cũng không sao, đúng không. Yên tâm, ngọt văn thì sẽ cho ra ngọt văn mà.
------
Editor có lời muốn nói: hôm bữa vừa mới có bạn hỏi bộ này các phải thanh thủy văn không, may mà mình không có khẳng định là phải :v 

Bình Luận (0)
Comment