Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 158

"Ài, ta cũng chưa ăn sáng nữa, ta dẫn ngươi đi mua bánh bao nhé." Nói xong, cô bé níu tay nhóc ăn mày kéo đi ra đường lớn.

Tuy rằng Tô Lưu Thương rất thông minh, nhưng cũng chỉ mới hơn sáu tuổi, ra ngoài đều có người đi theo, làm gì biết đường. Cầm tay nhóc ăn mày nọ đi lung tung trên đường, vòng quanh hơn nửa ngày, cũng không thể tìm được nơi bán bánh bao hấp nóng hổi thơm ngon mà mình nói, vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi đỏ lên. Có cái đuôi nhỏ ở sau, Tô tiểu chủ tử cũng không tiện đi hỏi đường, chỉ biết cố gắng chống đỡ, cắm cúi mà đi.

Một lát sau, nhóc ăn mày sau lưng bỗng nhiên dừng bước, kéo kéo ống tay áo của Tô Lưu Thương. Tô Lưu Thương quay đầu lại, bị nhóc kia kéo đi thẳng tới một ngõ hẻm nhỏ. Đi cua trái quẹo trải được mấy vòng, liền ra tới một con phố. Con đường này chuyên bán đồ ăn thức uống, hương thơm phải nói là tràn ngập trong không khí.

Tô Lưu Thương ho vài cái, ngượng ngùng nói: "Ta không nhớ đường."

Tiểu cô nương mấp máy miệng, sắc mặt đã nhu hòa đi nhiều. Tô Lưu Thương cũng phát hiện được biến hóa của cô nhóc, vội vàng kéo người đi thảng tới một quầy hàng bán bánh bao hấp.

Chủ quầy bánh bao thấy hai đứa trẻ ăn mặc khác nhau một trời một vực, lời chào hàng khách sáo mới lên tới cổ họng cũng không nói ra đường. Hắn đánh mắt hồ nghi đảo qua hai người, nhìn vào Tô Lưu Thương ăn mặc phú quý, cười đến vô cùng hòa ái: "Tiểu khách quan muốn mua bánh bao hấp à?"

"Dạ."

Ánh mắt hắn rất tinh, nhìn Tô Lưu Thương từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm nói: "Khách quan muốn bao nhiêu, có mang theo ngân lượng không?"

Tô Lưu Thương ngẩn người, đưa tay sờ soạng khắp người. Một đứa trẻ như Tô tiểu chủ tử đây thì làm gì cần mang theo bạc. Đôi lông mày nho nhỏ hơi nhíu lại, hiển nhiên là rất ảo não.

Ông chủ đảo tròng mắt, thấp giọng cười nói: "Nếu tiểu khách quan không có tiền, cũng có thể để lại thứ quý giá ở đây, sau đó gọi người tới chuộc cũng được." Nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn vào khối ngọc Tô Lưu Thương đeo bên hông.

Tô Lưu Thương tất nhiên nhận ra ánh mắt của hắn, nhíu mày, đưa tay lấy khối ngọc cân nhắc. Ánh mắt của ông chủ quầy không ngừng đuổi theo động tác của cô bé, y như là mèo thấy cá vậy. Mắt nhóc ăn mày nọ lóe lên, muốn đưa tay giữ cô bé lại. Nhưng Tô Lưu Thương thả khối ngọc ra, cười đến nghịch ngợm: "Cha nói bánh bao thịt quăng chó sẽ một đi không trở lại, đổi ngọc cho chủ quầy ông cũng giống như vậy."

Nói rồi lập tức kéo nhóc con kia bỏ chạy, còn ông chủ quầy bánh báo ở phía sau thì nổi điên chửi loạn xạ. Tô Lưu Thương chạy khá nhanh, không có chú ý khóe môi nhóc ăn mày phía sau khẽ cong lên.

Tô Lưu Thương liếc mắt thoáng thấy một hiệu cầm đồ, đôi ngươi phát sáng lên, lại nhìn xuống bàn chân của tiểu cô nương nọ, vội vàng chạy vào.

"Chưởng quầy ơi."

Một nam nhân mập mạp thò đầu ra, thấy người tới là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, hơi sững lại, nhưng người làm ăn thì kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền cười nói: "Khách nhân muốn cầm gì đây?"

Tô Lưu Thương lấy ra một chiếc vòng tay khá là đặc biệt, đưa cho chưởng quầy: "Ta muốn cầm cái này."

Lông mày chưởng quầy nhảy lên, cầm lấy chiếc vòng cẩn thận xem xét, trong mắt ẩn ẩn chút kinh hỉ, sau đó lại bày vẻ bình thản, nói: "Vòng bạc khắc rỗng, hai mươi lượng bạc."

"Chưởng quầy này, chiếc vòng đây là đại sư phụ của Kim Ngọc các làm đó. Tay nghề khắc hoa của ông ta ở Dự Châu không ai sánh bằng, cộng thêm mấy viên tử ngọc khảm trên chiếc vòng cũng là hàng tốt cả. Như thế, ít nhất phải là một trăm lượng. Nhưng cực chẳng đã, ta không phải muốn bán luôn, đợi tí nữa Tô phủ sẽ cho người đến chuộc, ông lại chỉ ra giá hai mươi lượng, lát sau sợ là không thể nâng giá rồi."

Chưởng quầy vốn thấy Tô Lưu Thương còn nhỏ, muốn hù một chút thôi, lại bị dáng vẻ lão luyện của cô bé chỉnh ngược lại, còn nghe cô bé nhắc tới Tô phủ thì lập tức giật mình, nào dám đắc tội nữa. Liên tục cười hòa: "Đúng là ta tay mắt vụng về, không nhìn ra. Đã là tiểu chủ tử của Tô phủ, ta nào dám lấy vòng tay của tiểu thư. Tiểu thư muốn mua cái gì, lão phu chi thẳng cho tiểu thư luôn, không cần cầm!"

"Không được, ta để đồ lại đây trước, lát sau sẽ chuộc lại theo quy củ. Chưởng quầy nên hiểu đạo lý kinh thương, đừng phá hỏng quy tắc."

Nàng nói thực nghiêm túc, tuy dáng vẻ già dặn có chút buồn cười, nhưng chưởng quầy lại tán thưởng trong lòng. Tô gia nuôi con cái sắp thành tinh rồi, đừng nói là vị kia của Tô gia đã ngân phiếu dạy con trẻ kinh doanh rồi đấy chứ? Hắn liên tục gật đầu, đưa cho cô bé biên lai cầm đồ, rồi chi hai trăm lượng.

Tô Lưu Thương ước lượng tiền giấy xong, để lại một tờ cho chưởng quầy, làm hắn có hơi khó hiểu. Cô bé chỉ chỉ nhóc ăn mày phía sau: "Chưởng quầy ơi, tìm cho ta một bộ đồ ấm, một cái mũ và một đôi giày mềm, còn dư lại đổi thành bạc vụn cho ta. Xin cảm ơn trước."

Chưởng quầy hiểu rõ, tuy nói có chút tò mò, nhưng hắn cũng là người thông minh lanh lợi, dỗ được vị này vui vẻ, tuyệt đối sẽ không có hại.

Tô Lưu Thương đi ra ngoài cửa kéo tiểu cô nương kia vào, chưởng quầy rất có nhãn lực, gọi hạ nhân bưng nước ấm tới cho cô nhóc rửa mặt, cũng rửa sạch tay chân luôn.

Tô Lưu Thương cho gã sai vặt trong tiệm cầm đồ một ít bạc vụn, bảo hắn tiện đường nhắn lời cho mẫu thân ở thành Đông luôn, để các nàng khỏi lo lắng, sau đó đi vào hậu viện thăm nhóc ăn mày.

Thấy nhóc ăn mày bị động lạnh tê tái, hạ nhân nọ muốn mặc quần áo giúp, nhưng lại bị cô nàng cảnh giác tránh né, làm thế nào cũng không cho người đó động chạm vào

Tô Lưu Thương đại khái cũng đoán ra cô nhóc không muốn bị người đụng vào, phất tay cho người kia lui, cẩn thận đi lại gần, cất giọng trong trẻo: "Ta mặc cho ngươi được không? Tranh thủ thời gian mặc cho ấm vào, rồi ta dẫn ngươi đi ăn bánh bao."

Nhóc ăn mày ngẩng đầu nhìn Tô tiểu chủ tử, có chút khó chịu xoay mặt đi. Tô Lưu Thương biết cô nhóc chấp nhận, nên lại gần cời bồ đồ rách nát kia ra. Sau khi cởi ra, nhìn trên thân thể gầy còm đầy vết thương bầm tím, hàng mày xoắn chặt lại: "Còn có người đánh ngươi?"

Nghe giọng nói chưa đựng tức giận của cô bé, nhóc ăn mày hơi run rẩy, cẩn thận liếc nhìn Lưu Thương một cái, cặp mắt to bất giác có thêm chút thần thái và ánh sáng.

Sợ cô nhóc bị lạnh, Tô Lưu Thương tranh thủ mặc đồ cho nàng. May mắn cô bé cũng không phải đứa trẻ bị nuông chiều, từ mình đã học được cách mặc quần áo, nên mất cả buổi trời rốt cuộc đã có thể mặc xong bộ đồ cho nhóc kia.

Mà nhóc ăn mày vốn mang cái mặt vô cảm, thế mà hai má lại hơi hơi đỏ lên. Trong trí nhớ, dường như chỉ có tiểu cô nương xinh đẹp này mặc đồ cho mình thôi, còn không có mất kiên nhẫn nữa.

Tô Lưu Thương xoa xoa trán, nhìn trước nhóc ăn mày mặt bộ bằng gấm, ánh mắt sáng lên.

Nhóc ăn mày thấp hơn Lưu Thương cả cái đầu, gầy gò ốm yếu, bây giờ mặc trên người bộ đồ dày tinh xảo, bọc lại tròn vo. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa sạch, trừ sắc mặt hơi kém, thì ngũ quan cũng rất thanh lệ, nếu trắng hơn, sợ là sẽ xinh đẹp vô cùng. Từ nhỏ trong phủ chỉ có một đứa bé là bản thân, hôm nay gặp một tiểu cô nương xinh đẹp kỳ quặc, Tô Lưu Thương vui vẻ vô cùng, càng tự đắc vì hành động của mình hơn.

Mang giày cho cô nhóc xong, rồi chỉnh chỉnh lại mái tóc rối, Tô Lưu Thương nói cảm ơn với chưởng quầy, kéo nhóc ăn mày ra khỏi cửa hiệu cầm đồ.

Con đường này vừa mới mở quán bán bánh bao, Tô Lưu Thương dẫn cô nhóc đi tới đó. Quy mô quán không nhỏ, khách hàng cũng khá nhiều, chủ quán đặc biệt dựng cái lều ở bên ngoài, rồi xếp bàn ở ngoài đó.

Hai cô nhóc ăn mặc xinh đẹp chạy đến quán bánh bao, tự nhiên đưa tới rất nhiều sự chú ý. Tô Lưu Thương nhận thấy tiểu cô nương đã đói lắm rồi, cũng không để ý xung quanh, tìm cái bàn nhỏ ngồi xuống. Bà chủ quán thấy thế thì đi tới, đưa lên bình trà nóng, nhiệt tình hỏi: "Hai vị tiểu khách quan muốn ăn bánh bao sao?"

"Dạ, mang lên hai lồng bánh bao hấp trước đi ạ." Nói rồi lấy ra khối bạc vụn đưa cho bà chủ.

Bà chủ vui tươi hớn hở đáp một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị.

Bánh bao rất nhanh đã được bưng lên, tất cả đều đầy đủ sắc hương vị, vỏ hơi mỏng, bên trong còn bọc lấy nước, lóng lánh ẩn hiện rất đẹp mắt. Giữa tiết trời lạnh lẽo này, hơi nóng bốc lên trắng xóa, mùi thơm cũng khó có thể ức chế mà phiêu tán trong không khí.

Nhóc ăn mày ngồi đối diện nhịn không được mà nuốt nước miếng, ngón tay hơi cong cong, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nhúc nhích.

Tô Lưu Thương đưa đôi đũa cho cô nhóc: "Đói bụng không, tranh thủ ăn đi."

Nhóc ăn mày nhìn Lưu Thương một cái, xác định có thể ăn rồi mới nhanh chóng cầm đũa lên, chẳng qua ngón tay đông lạnh đến sưng đỏ không chịu nổi, căn bản không gắp được, lại còn sơ lỡ làm rớt một cái xuống đất. Cô nhóc cứng đờ người, sắc mặt hiện vẻ sợ hãi, nhìn cái bánh báo dưới đất, dường như rất khó chịu.

Tô Lưu Thương hơi ảo não, cũng không ngờ tay cô nàng lại vụng đến thế. Mà càng không ngờ là sự biến sắc này của Lưu Thương, đã khiến nhóc ăn mày càng thêm thấp thỏm không yên, định cúi xuộng lụm cái bánh lên.

Tô Lưu Thương vội vàng kéo cô nhóc lại, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Rớt thì thôi, dơ lắm, chúng ta bỏ nó đi."

Nhóc ăn mày lúng túng cả buổi mới cất giọng yếu ớt nói: "Lãng phí tiếc lắm."

Đây là câu đầu tiên Tô Lưu Thương nghe cô nhóc nói, nhỏ hệt như tiếng mèo kêu, lại làm Tô tiểu chủ tử kinh hỉ vô cùng.

"Ngươi..." Phát hiện giọng điệu quá cao, cô bé đè thấp tiếng, kinh hỉ nói: "Ngươi biết nói chuyện hở?"

Nhóc ăn mày bị đôi mắt lấp lánh kia thu hút, có chút mất tự nhiên gật gật đầu.

Tô Lưu Thương vội vàng rót chén trà nóng, lấy đôi đũa trong tay cô nhóc ra, nhét chén trà vào đó.

Nhóc ăn mày trông mong mà nhìn chiếc đũa, lại nhìn chằm chằm lồng bánh bao, thần sắc ẩn hiện vẻ rất đáng thương.

Tô Lưu Thương nhịn không được bật cười: "Ngươi đừng vội, không phải không cho ngươi ăn đâu." Nói rồi cô bé cầm đôi đũa gắp một cái bánh bao, đưa tới miệng nhóc ăn mày.

"Tay ngươi đông lạnh cứng ngắt, ta đút cho ngươi ăn nhé. Ngươi cứ bưng chén trà làm ấm tay trước đã."

Nhóc ăn mày giật mình, bờ môi nứt nẻ hơi run rẩy, sau đó cúi đầu xuống, như là đang hít hít mũi, sau đó ngẩng đầu, ngoàm hết cái bánh bao vào miệng.

"Ngươi ăn chậm một chút, coi chừng phỏng đó!"

Quả nhiên cô nhóc bị nóng đến hà hơi lè lưỡi, nhưng vẫn lấy tay bịt miệng cắn răng nuốt suốt, vành mắt cũng chảy nước luôn. Tuy rằng da mặt hơi hồng lên, nhưng vẫn nhìn lồng bánh chằm chằm.

Tô Lưu Thương bất đắc dĩ, lại cầm đũa cắp ra một cái bánh báo, chia làm hai nửa, chề môi thổi thôi, sau đó rất lưu loát mà đút cho người.

Vành mắt nhóc ăn mày đỏ hơn, chăm chú nhìn cô bé, cũng một ngụm ăn hết, chỉ chốc lát sau, đã ăn sạch bách hai lồng bánh rồi.

Đợi đến lúc nhóc ăn mày phát hiện bánh bao nhỏ đều đã hết, ánh mắt chớp chớp, hết sức ngại ngùng mà lẩm bẩm: "Ta ăn hết sạch rồi."

"Ừ, ăn sạch trơn luôn, hai lồng, mười sáu cái." Tô Lưu Thương nhìn cô nhóc, nói với giọng nghiêm túc, sau đó khi mà sắc mặt đối phương bắt đầu đỏ lên thì lại hé miệng cười trộm.

"Ăn no rồi sao?" Tô Lưu Thương nhìn nhìn bụng của cô nhóc, hỏi.

Ánh mắt nhóc ăn mày thoáng dao động, nghiêm mặt nói: "Ăn no rồi."

Tô Lưu Thương gật đầu, quay sang nói với bà chủ: "Bà chủ ơi, ta muốn hai lồng bánh bao hấp mang về."

"Ngươi còn chưa có ăn đây?" Nhóc ăn mày nhỏ giọng nói.

Tô Lưu Thương cười cười: "Ta không đói bụng, mua về cho ngươi đó."

Bà chủ ngạc nhiên sao cô bé lại mua nhiều như thế, nhưng trong lòng cũng mừng rỡ, cầm bọc giấy đựng hai lồng bánh bao, cười nói: "Tiểu khách quan đi thong thả."

Nhìn hai tiểu cô nương đi xa, nghi hoặc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con cái nhà giàu nào mà để thả rong trên đường như vậy nhỉ. Sợ bị người bắt mất ấy chớ. "

Tô Lưu Thương dãn nhóc ăn mày đi trên đường, nhớ tới mình ra ngoài đã lâu, sợ mẫu thân sẽ lo lắng, lông mày hơi nhăn lại, quay sang nói với cô nhóc kia: "À, ta phải về nhà rồi, ngươi về luôn chứ?"

Ánh mắt nhóc ăn mày đột nhiên trầm xuống, nhìn Lưu Thương chốc lát, lập tức cúi đầu không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment