Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 33


Bấy giờ Cố Lưu Tích chịu không nổi nữa, đè ngực mình lại, thiếu chút nữa là giật bắn người rồi!
Lập tức nàng phát hiện cái tay kia đột nhiên dừng lại, người ở sau lưng đã cứng đơ. Sau đó, nàng chợt bắt đầu ảo não. Mình thật là hồ đồ quá, lúc này nên giả chết mới phải. Tình cảnh này thật lúng túng quá đi.
Văn Mặc Huyền phát hiện hành động của người trong lòng, khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng. May mắn lúc này Cố Lưu Tích không nhìn thấy, nên nàng chỉ đơ một lát rồi lại khôi phục bình thường, bình tĩnh mở miệng nói: "Còn chưa ngủ sao?"
Giọng Cố Lưu Tích nhỏ như muỗi kêu: "Ừm..."
Văn Mặc Huyền thấy lỗ tai nàng đỏ như muốn rỉ máu, trong đôi mắt không che giấu được sự vui vẻ. Nhưng nàng vẫn ôn hòa nói: "Buông tay ra, để ta nhìn xem vết thương chỗ đó của ngươi như thế nào?"
Cố Lưu Tích xấu hổ đến độ muốn tìm lỗ chui xuống. Nàng ấy coi đây là nhìn thịt heo sao? Nói muốn nhìn thử liền nhìn thử. Chỗ nào làm sao có thể tùy tiện... tùy tiện cho người ta xem được chứ!
"Không sao... Không... Không cần, không có sao hết á. Cũng không phải ngoại thương, không cần nhìn, đừng nhìn!"
Văn Mặc Huyền thật sự không nhịn nổi nữa, khẽ bật cười ra tiếng. Sau đó nàng dịu dàng lên tiếng: "Được, không nhìn thì không nhìn."
Ngay khi Cố Lưu Tích vừa mới thở ra, nàng lại nói: "Tích nhi, là đang thẹn thùng chăng?"
Cố Lưu Tích thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Người này hôm nay bị sao vậy? Bữa đó hai người đã như vậy rồi, lúc ấy phản ứng của nàng cũng rất kịch liệt mà, sao hôm nay lại có vẻ không thèm để ý gì thế?
Nàng há miệng, nhưng lại không có gan hỏi. Nàng sợ một khi nàng mở vấn đề này ra, người nọ sẽ không nhích lại gần mình nữa. Bởi vậy nàng tình nguyện để bản thân bối rối, cũng không muốn làm rõ mọi chuyện.
Văn Mặc Huyền thấy nàng không nói lời nào, đưa tay che mắt nàng lại, nhỏ giọng nói: "Mới nãy không phải kêu buồn ngủ lắm sao, giờ ngoan ngoan nhắm mắt ngủ đi. Sẽ về tới nhanh thôi."
Bị bàn tay lành lạnh của nàng che, trước mắt là một mảnh đen kịt, Cố Lưu Tích bỗng bình tĩnh trở lại. Nếu như bản thân đã tham luyến sự dịu dàng của nàng, vậy cứ để thế đi. Dù không nhận được sự hồi đáp của nàng, thì sự dịu dàng của nàng cũng đã đủ làm mình hạnh phúc rồi.
Lặng yên theo dòng suy nghĩ, cùng với nhịp lắc lư của cỗ xe ngựa, cuối cùng nàng đã ngủ say mất.
Một lúc lâu sau, Văn Mặc Huyền phát hiện người trong ngực đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, hơi thở cũng đều đều. Nàng mấp máy môi, khẽ gọi bên tai nàng: "Tích nhi?"
Không nghe thấy trả lời, nàng cụp mắt xuống, tiếp tục lật vạt áo của nàng ấy ra. Cổ áo bị những ngón tay thon dài vén lên, làn da ngực trắng nõn lộ ra. Đập vào mắt Văn Mặc Huyền là hàng xương quai xanh tinh xảo, cùng một mảnh tuyết trắng. Ánh mắt nàng hơi lơ đãng, nhưng khi nhìn thấy ấn ký màu xanh đen trên vùng da thịt như ngọc kia, đột ngột chững lại. Nàng chau mày, lại kéo áo xuống thêm xíu nữa. Quả nhiên chỗ ngực vẫn còn dấu bàn tay, màu xanh đen làn da ngọc dà, cực kỳ chói mắt, làm tim Văn Mặc Huyền co rút, vô cùng đau đớn. Trong đôi mắt ấy như dâng lên trận cuồng phong bão tố, không khí quanh người cũng dần lạnh xuống.
Thấy người đang ngủ khẽ nhíu mày, Văn Mặc Huyền liền nhanh chóng kéo áo trở lại, mắt không hề chớp nhìn người trong lòng. Ánh mắt của nàng có chút phức tạp, nhớ đến lời của Tô Nhược Quân, trong lòng cứ quay cuồng. Một lúc sau, nàng khe khẽ thở dài: "Tích nhi, rốt cuộc ta nên làm gì với ngươi đây?"
Giọng nói có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại cất chứa sự dịu dàng khôn xiết. Sau đó, như là cánh chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn mềm mại trên mi tâm nhăn nhíu của nàng.
Lúc này, Cố Lưu Tích ngủ rất say, không giống như khi còn hôn mê mơ thấy toàn chuyện hỗn loạn mệt mỏi. Một giấc này nàng ngủ rất an ổn . Khi nàng từ trong giấc ngủ yên bình tỉnh dậy, bên ngoài đã chiếu đầy những tia nắng ban mai ấm áp rồi.
Mặt trời buổi sáng sớm ngày hè rực rỡ xen lẫn dịu dàng, xuyên qua tấm màn lụa mỏng chiếu thẳng vào trong phòng. Thế nhưng trong phòng không hề nóng, nhiệt độ rất là hợp lòng người.
Cố Lưu Tích híp mắt, dần dần tỉnh táo lại hoàn toàn. Nhìn tấm màn trướng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm nọ, đầu óc nàng sững lại. Đây không phải là căn phòng ở Tây Uyển của nàng. Hình như là phòng của Văn Mặc Huyền? Bây giờ nàng đang nằm trên giường của Văn Mặc Huyền ư?
Nàng vội vàng bật người dậy, lại lỡ động tới chỗ ngực, đau đến nỗi nàng phải xít xoa mấy tiếng liền. Che ngực, nhưng có chút kinh ngạc, tuy ngực còn đau, nhưng cũng không phải kiểu khiến người ta khó chịu bứt rứt. Đang hồn loàn, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có người đẩy cửa đi vào.
Theo cánh cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời bên ngoài không bị ngăn trở chiếu thẳng vào trong phòng. Người nọ đứng chiều ngược sáng, bình thản đi vào trong.
Cố Lưu Tích nhìn người thanh nhã ấy đang bước tới, nắng sớm phủ trên người nàng, tựa như bọc thêm một tấng ánh sáng cho nàng. Vóc người vẫn gầy yếu như xưa, nhưng kỳ lạ là, lại làm cho nội tâm nàng đột nhiên như tìm được chỗ dựa vững chãi vậy.
"Tỉnh rồi à?"
Xuyên qua tầng ánh nắng sáng ngời, khuôn mặt nàng cuối cùng cũng hiện rõ trong tầm mắt. Guọng nói ôn hòa dễ nghe kia làm tâm can Cố Lưu Tích ngứa ngáy.
Thấy nàng ngây người, Văn Mặc Huyền đi thẳng tới gần, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Mỗi lần tỉnh lại đều không chịu để ý đến vết thương? Lại động đến ngực rồi phải không?"
Cố Lưu Tích hơi mất tự nhiên mà cúi đầu xuống: "Không có... Không có."
"Thật sao, thế tiếng kêu khi nãy là của ai?"
Cố Lưu Tích quay đầu đi, mặt đỏ lên. Nàng nhìn sàn nhà chằm chằm, nghi ngờ nói: "Ta ngủ ở trên giường của ngươi hở? Vậy tối qua ngươi ngủ ở đâu?"
Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, khó hiểu đáp: "Tất nhiên là ngủ trên giường, bằng không thì có thể ngủ ở đâu?"
Cố Lưu Tích nghe thế thì cứng họng, một hồi lâu nói không ra lời. Đang lúc bối rối lại phát hiện ánh mắt Văn Mặc Huyền có vẻ kỳ cục, khẽ giật mình rồi lại cảm thấy gì đó khó tả thành lời, giống như có chút... Cố Lưu Tích hình dung không nổi, không khỏi nhìn xuống theo ánh mắt của nàng. Kết quả lập tức mặt đỏ tới mang tai!
Nàng cứ mãi ngơ ngẩn, chắc là vừa rồi khi tỉnh dậy xúc động mạnh quá, dây áo lót bị tuột ra mất. Văn Mặc Huyền tiến đến, nàng cũng thuận thế thả tay đè ngực xuống. Đã vây động tác cũng chẳng nhẹ nhàng gì, thành thử vạt áo cũng hở toẹt ra luôn. Ngày hè nhiệt độ cao, nàng lại chẳng hề phát giác!
Nàng luống cuống tay chân nhanh chóng kéo áo lại, rồi rúc sâu vào chăn mỏng, lắp bắp nói: "Ta... Ta còn chưa mặc... mặc quần áo tử tế."
Văn Mặc Huyền bị nàng làm sững sờ, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, lập tức trên mặt cũng hiện hai rặn mây hồng. Trong mắt cũng đầy vẻ lúng túng. Vốn là người luôn trầm tĩnh, vậy mà cũng bị y như Cố Lưu Tích, bắt đầu cà lăm: "Vậy... Vậy ngươi mặc... mặc đi. Ta kêu Tử Tô chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."
Bước chân của nàng hơi lộn xộn, xoay người đi ra ngoài cửa. Nhưng trong đầu lại không thể xóa tan hình ảnh vừa rồi. Hôm qua mặc dù nàng có kéo áo nàng ấy ra, nhưng cũng chỉ nhìn cái dấu tay kia thôi. Hình ảnh thân thể nửa che nửa đậy, vừa quyến rũ vừa thẹn thùng khi nãy, thật sự làm Văn Mặc Huyền chấn động lớn. Ra ngoài rồi mà nàng vẫn thấy đầu óc choáng váng, tim đập mạnh dữ dội. Bởi vậy, thiếu chút nữa nàng đã đụng vào Tử Tô đang mang điểm tâm tới rồi.
Tử Tô chưa từng thấy chủ tử nhà mình mang dáng vẻ như vậy, vội vàng đỡ nàng một chút. Thấy mặt Văn Mặc Huyền đỏ đến lợi hại, có chút khẩn trương: "Chủ tử, chủ tử bị làm sao vậy. Sao mặt đỏ thế?"
Văn Mặc Huyền ho khan một tiếng, vội vàng ngăn lời của nàng lại: "Không sao cả, trong phòng hơi nóng thôi. Sao hôm nay không thấy đưa đá viên tới?"
Tử Tô hơi giật mình: "Chủ tử, không phải chủ tử đã nói Cố cô nương chịu lạnh không nổi, sai chúng tả hủy lịch sao?"
Văn Mặc Huyền sững người, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, tùy ý nói: "Ta nóng đến hồ đồ thôi. Tích nhi tỉnh rồi, muội cho chuẩn bị một ít thức ăn đi. Ta qua chỗ Nhược Quân hóng mát cái đã."
Nói rồi đi thẳng ra ngoài luôn. Tuy rằng vẫn là vẻ thản nhiên ấy, nhưng Tử Tô cứ cảm thấy chủ tử hôm nay mang lại cảm giác như đang chạy trối chết á.
Nàng khó hiểu lắc đầu, bưng điểm tâm vào trong phòng. Vừa vào đã thấy Cố Lưu Tích cũng rất không có hình tượng mà che miệng cười. Chẳng qua sắc mặt cùng hệt như chủ tử, đỏ bừng bừng.
"Cố cô nương, sao mặt cô cũng đỏ thế, chẳng lẽ thực sự rất nóng à?" Tử Tô cảm thấy khó hiểu. Tuy rằng dạo gần đây thời tiết nóng nực, nhưng mới sáng sớm cũng không có nóng đến cỡ đó chứ?
Cố Lưu Tích thiếu chút nữa sặc chính nước miếng của mình, nhanh chóng thu hồi biểu cảm, nâng tay quạt quạt, nghiêm mặt nói: "Ừ, có hơi nóng."
Tử Tô dọn điểm tâm xong, nhịn không được mà lầm bầm: "Hồi trước chủ tử cũng đâu sợ nóng, sao hôm nay lại có vẻ như chịu không nỗi vậy cà."
Cố Lưu Tích lại không kiềm chế nổi mà nhớ tới cuộc hội thoại của Tử Tô và người ấy, thiếu chút nữa lại bật cười thành tiếng. Lúc nãy khi mình đang xấu hổ muốn chết, lại nghe thấy nàng ở ngoài kia nghiêm giọng nói bậy nói bạ với Tử Tô, thì cười đến đau cả bụng. Thật sự không tưởng tượng nổi người nọ sẽ có một mặt như vậy, quả thực đáng yêu chết mất thôi.
Nghĩ tới đây, trong mắt Cố Lưu Tích lại tỏa ra một chút chờ mong. Phản ứng của người nọ vừa rồi có phải biểu lộ rằng, nàng ấy đối với mình cũng có một chút tâm tư không. Nàng có nên lại đi tranh thủ một lần nữa không?
Cố Lưu Tích vừa suy nghĩ vừa mặc đồ vào. Đầu óc lại tìm về những mảnh ký ức khi ai người ở bên nhau, muốn tìm được một ít dấu hiệu gì ở trong đó. Càng suy nghĩ, nàng càng cảm thấy có lẽ mình không phải đang tự đa tình đâu. Ngày đó nàng thật sự là bị dụ dỗ, nhưng nếu không có Văn Mặc Huyền ngầm đồng ý, các nàng cũng không có khả năng sáp lại gần. Hơn nữa lúc ấy có vẻ Văn Mặc Huyền thất kinh tốt giống không phải các nàng hôn rồi, ngược lại là kinh hoảng cho nàng thất thần. Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Lưu Tích bỗng trào dâng cảm xúc mừng rỡ, ánh mắt sáng bừng đến dọa người.
Bên này, Văn Mặc Huyền đến viện của Tô Nhược Quân, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng tuột xuống, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Đi vào tiểu viện, Tô Nhược Quân đang sửa soạn lại dược liệu. Chắc hẳn là thói quen của đại phu, cả ngày Tô Nhược Quân đều lẩn quẩn bên những thứ này, mấy cành cây hoa cỏ ở đây, tất cả đều là dược liệu nàng tỉ mỉ gieo trồng. Cả tiểu viện toàn mui hương thảo dược, nhưng lại không hề khó ngửi.
Thấy nàng tới, Tô Nhược Quân hơi ngạc nhiên: "Sao không ở chơi với Tích nhi của muội đi, chạy đến đây ngửi mùi thuốc làm gì?"
Ánh mắt Văn Mặc Huyền thoáng dao động: "Nàng tỉnh rồi, mà ngực còn đau. Chưởng ấn kia cũng không chưa mờ đi nữa."
"Đừng lo quá. Hôm qua ta châm cứu cho nàng, đã giúp nàng rút rất nhiều hàn độc rồi, còn dư lại, chỉ cần nàng vận công điều tức thì sẽ mau khỏe lại thôi. Về phần ngực đau, cú đánh kia không nhẹ, tổn thương đến xương cốt là không tránh khỏi. Tĩnh dưỡng cho tốt là được rồi." Nói xong, nàng nhíu mày, mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền thấy nàng như vậy, có hơi khó hiểu, rồi lại ảo não thêm. Quả nhiên Tô Nhược Quân mang vẻ mặt không có ý tốt hỏi: "A Mặc, làm sao muội biết, dấu chưởng ấn trên ngực Tích nhi chưa mờ đi?"
Mặt Văn Mặc Huyền lập tức co rúm, cố giữ im lặng, làm Tô Nhược Quân buồn cười không thôi.
"Được rồi, không chọc muội nữa. Ta đi qua đó xem thử lần nữa đây. Lần trước muội kêu người điều tra nay đã có tin tức rồi đó. Muội có muốn đi qua tìm A Ngạn hỏi một chút không?"
Nghĩ đến chuyện lúng túng vừa rồi, Văn Mặc Huyền mấp máy miệng, khẽ gật đầu. Ngay lúc chuẩn bị quay đầu đi, lại dừng một chút: "Nhược Quân, nàng khá sợ thứ thuốc cổ quái kia của tỷ đó. Tỷ đừng có kê cho nàng nữa."
Tô Nhược Quân quả thực muốn giận quá hóa cười mà, đúng là có tức phụ thì quên bạn bè. Thật sự là đồ không có lương tâm.
"Được, ta không kê cho nàng như thế nữa. Đến lúc đó sẽ cho muội. Dù sao hiện tại có người đau lòng muội rồi, ta sẽ không quan tâm nữa." Nói xong cũng không quay đầu lại mà bỏ đi ra ngoài.
Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cúi đầu cười khẽ một tiếng, lắc đầu đi tìm Tô Ngạn.
-------
Editor có lời muốn nói: đôi trẻ này đáng yêu quá đi~~

Bình Luận (0)
Comment