-----"Lại nhìn thấy trong một tòa lầu các đối diện, một mũi tên đen nhánh đang chỉa thẳng tới sau lưng Văn Mặc Huyền"-----
Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: "Từ khi trở về đến giờ, tỷ luôn trông không ổn cho lắm. Ta hỏi mấy người Bích Thanh rồi, khoảng thời gian này, có thể tác động đến tâm tình của tỷ, e cũng chỉ có thể là nàng."
Tô Nhược Quân vẫn cười: "Vì sao lại bị nàng tác động tâm tình?"
Văn Mặc Huyền khẽ mày cau: "Nhược Quân, chúng ta cùng nhau sinh sống hơn mười năm, còn có chuyện gì không thể nói với ta ư?"
Cố Lưu Tích cũng ngừng động đũa, chỉ yên tĩnh mà nhìn các nàng.
Nét cười trên mặt Tô Nhược Quân hơi sựng lại: "A Mặc, không phải ta không muốn nói với muội. Chỉ là ta cũng không biết nên nói từ đâu nữa. Chờ ta suy nghĩ rõ ràng, ta lại nói cho muội nghe, được không?"
Ở trong lòng Văn Mặc Huyền, Tô Nhược Quân như là một tỷ tỷ ruột thịt. Tuy chưa bao giờ thể hiện ra , nhưng tình cảm trong tim vẫn luôn sâu đậm. Hôm nay, mặc dù rất lo lắng cho nàng, nhưng cũng không đành lòng bức ép nàng, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
"Nếu có chuyện gì không giải quyết được, nhất định phải nói với ta đấy."
"Rồi, ta biết rồi, không cần lo lắng cho ta đâu." Tô Nhược Quân dịu dàng cười cười, thấy hai người đã gác đũa, lại mở miệng: "Muội đó, mau ăn đi, bằng không thì lại có người sốt ruột."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, vội bưng chén, từ từ ăn cơm. Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn nàng một cái, chọn món thịt viên ướp rượu nàng ưa thích, múc thêm một chén cho nàng, lại gắp thêm miếng cá cho vào chén của nàng.
Tô Nhược Quân nhìn rồi lắc đầu, sau đó lại phát hiện tay của Cố Lưu Tích cùng Văn Mặc Huyền, cùng lúc đưa tới đôi đũa, lập tức cười nói: "Quả thật là tâm linh tương thông, thậm chí muốn gắp đồ ăn cho ta, cũng đều dùng đũa."
Cố Lưu Tích càng thêm thẹn thùng, rút tay về, ổn định tâm tình của mình.
Văn Mặc Huyền chỉ có thoáng mất tự nhiên, sau đó vẫn gắp món nấm mèo xào thịt cho nàng: "Gần đây tỷ gầy lắm đó, ăn nhiều một chút."
Tô Nhược Quân cũng không trêu chọc hai người nữa, cụp mắt xuống, yên tĩnh ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, ba người ngồi trong Mặc viên nói chuyện phiếm. Tử Tô đốt lò than lên, lại lấy bình nước nóng Cố Lưu Tích căn dặn cho Văn Mặc Huyền nắm. Cuối cùng Cố Lưu Tích còn ôm ra một tấm thảm, cẩn thận đặt trên đùi Văn Mặc Huyền, lúc này mới ở một bên ngồi xuống.
Văn Mặc Huyền nhìn xem nàng bận việc xong, lại nhìn nhìn bản thân mình được trang bị như ngồi giữa trời băng tuyết, không nhịn được mà nói: "Tích nhi, đây cũng hơi quá rồi đó. Mọi người bây giờ cũng chỉ mặc thêm cái áo kép, mà sao ta lại biến thành thế này vậy."
Cố Lưu Tích cau mày, nắm chặt tay của nàng: "Ngươi mặc nhiều hơn ta, mà tay vẫn còn lạnh hơn ta này. Dạo này Tô Châu ngày càng lạnh, ngươi lại thích ngồi ở Mặc viên, nhiêu đó cũng không quá lắm đâu."
"Lưu Tích nói không sai, hàn độc của muội dù đã được giải, thế nhưng lại càng dễ bị khí lạnh xâm nhập. Cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa."
Văn Mặc Huyền cũng biết đối với sức khỏe của mình, Cố Lưu Tích sẽ không bao giờ nhượng bộ. Hơn nữa trong tay đang cầm bình nước ấm áp dễ chịu, cũng khá tốt. Thôi, không cần phải nhiều lời nữa.
Tô Nhược Quân biết dạo gần đây Văn Mặc Huyền bận xử lý chuyện tàn đảng Lạc Hà lâu, chợt lên tiếng hỏi: "A Mặc, đã tìm được lâu chủ Lạc Hà lâu chưa?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Lần này xem như cho hắn một bài học, sau khi chạy thoát liền không thấy tung tích đâu. Tuy hắn có âm thầm liên lạc với thế lực còn sót lại của Lạc Hà lâu, nhưng đều không phải hắn đích thân ra mặt, bởi vậy mà còn chưa tìm được."
Rồi nàng cau mày, chậm rãi nói tiếp: "Vốn cho rằng, lần này xuống tay với Tâm Tích các trước, sẽ là Lạc Hà lâu. Nhưng hôm nay Tô Vọng đưa tin, lại là Minh U giáo bắt đầu rục rịch hành động."
Mắt Cố Lưu Tích tối sầm lại, sau đó thăm dò nói: "Mặc Huyền, thân phận của Nhiễm Thanh Ảnh, ngươi xác định chưa?"
Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn nàng. Dù cho Cố Lưu Tích che giấu vô cùng tốt, nhưng nàng vẫn bắt gặp đươc vẻ thấp thỏm không yên trong mắt nàng ấy. Một lát sau, nàng nhẹ gật đầu: "Như ta đã đoán lúc trước, Nhiễm Thanh Ảnh trong mắt mọi người ở Minh U giáo, dĩ nhiên là nữ nhi của giáo chủ tiền nhiệm. Hôm nay, cũng chính là giáo chủ Minh U giáo rồi."
Cố Lưu Tích mấp máy môi, trong lòng phút chốc đau xót. Ở kiếp trước, nàng cũng là một trong những người đó!
Nhớ lại chuyện Mặc Ảnh nói sau khi tỉnh lại, Văn Mặc Huyền đã nhường Nhiễm Thanh Ảnh mang theo kiếm rời đi, trong lòng vừa khó hiểu lại vừa ảo não. Mặc dù nàng không thể hoàn toàn hiểu hết được hành động của Văn Mặc Huyền, nhưng lại rõ ràng rằng, trong đó hoặc nhiều hoặc ít là bởi vì chính mình.
Bằng không, dựa vào năng lực của Văn Mặc Huyền, lần đó chắc chắn có khiến bọn người kia không thể nào thoát được. Ít nhất, sẽ không dễ dàng mang Thuần Quân đi như thế.
Văn Mặc Huyền rất nhạy cảm đối với sự biến hóa cảm xúc của nàng, khẽ nói: "Tích nhi, ngươi có tâm sự?"
Cố Lưu Tích ngước mắt nhìn nàng, có chút nặng nề hỏi nàng: "Ngươi... Nếu ngươi đã biết thân phận của nàng, vì sao còn để nàng đi, còn... còn để nàng mang Thuần Quân đi nữa?"
Văn Mặc Huyền điều tra nhiều chuyện, đều báo lại hết với Tô Nhược Quân, nghe thấy Cố Lưu Tích nói thế, nàng cũng khá kinh ngạc mà nhìn Văn Mặc Huyền.
"A Mặc, muội?"
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói: "Ta sở dĩ không động tới nàng, là có suy nghĩ riêng của ta. Tuy Nhiễm Thanh Ảnh là giáo chủ, nhưng rất hiển nhiên, dù nàng có thể làm cái gì, có thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể nào hoàn toàn khống chế Minh U giáo. Thật sự quyết định hết mọi thứ, là Lận Ấn Thiên. Ta giết nàng, cùng lắm là giúp hắn giải quyết một con rối mà thôi. Dù có thể khiến Minh U giáo nhất thời rung chuyển, cũng không thể động được căn cơ. Thậm chí sẽ làm hắn nhận thức được sự hiện hữu của ta nữa. Lận Ấn Thiên không phải Nhiễm Thanh Ảnh. Như để hắn trực tiếp ra tay, sợ là càng phiền phức hơn. Còn nữa, lúc ấy nghĩa tử của hữu sứ Minh U giáo Phương Tư Tấn mang người chạy tới, nhất thời không làm gì được hắn. Phía sau sẽ còn có tiếp viện nữa, phí thời gian, phí sức lực, chúng ta không chờ được."
Cố Lưu Tích rõ ràng trong lòng, Văn Mặc Huyền vẫn là bởi vì nàng. Nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Văn Mặc Huyền cười cười: "Thật ra, còn có nguyên nhân nữa."
Tô Nhược Quân thấy nàng hiếm khi úp úp mở mở, lại nói: "Nguyên nhân gì?"
"Thanh kiếm kia, không phải Thuần Quân!"
Cố Lưu Tích sững sờ: "Không phải Thuần Quân?" Sau đó đôi mắt nàng sáng ngời, kinh hỉ nói: "Ta hồ đồ rồi, nàng vốn là không tìm được mà."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe lên, cũng không nói gì. Nhưng Tô Nhược Quân lại càng mờ hồ: "Gì mà thanh kiếm kia không phải Thuần Quân ? Còn muội nói "Nàng vốn là không tìm được", lại là ý gì?"
Cố Lưu Tích sững sờ, trong mắt có chút bối rối. Thôi rồi, nàng nhất thời lỡ miệng, nói thẳng lời trong lòng ra luôn rồi!
Ở kiếp trước, Nhiễm Thanh Ảnh cũng tiến vào mộ Việt vương, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục đi tìm Thuần Quân, chắc hẳn thanh kiếm kia không phải Thuần Quân rồi. Bởi vì Văn Mặc Huyền gặp chuyện không may, nàng quên bẵng đi cái chuyện này!
Nàng hắng giọng một cái, lặp lại: "Ý của ta là, ở trong mộ nàng đã có biểu hiện ra rồi. Ta lại quên mất."
Nói xong nàng hơi hơi bất an mà nhìn qua Văn Mặc Huyền. Nàng ấy có vẻ như hoàn toàn tin tưởng, còn khẽ gật đầu nữa.
Tuy Cố Lưu Tích cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn muốn xoay chuyển chủ đề, vội hỏi: "Mặc Huyền, sao ngươi biết đó không phải là Thuần Quân?"
Văn Mặc Huyền châm trà cho hai người, lạnh nhạt nói: "Bởi vì đó không phải là mộ của Việt vương Câu Tiễn."
"Không phải mộ Việt vương?" Tô Nhược Quân cùng Cố Lưu Tích đều kinh ngạc nói.
"Làm sao có thể? Làm sao Nhiễm Thanh Ảnh có thể khinh suất như thế? Nếu nàng đã xuống mộ, tất nhiên đã xác định đó là mộ Việt vương rồi chứ! Tuy Hà lão tam làm người gian trá, nhưng hắn không dám lừa gạt nàng ta đâu."
Nghe Cố Lưu Tích nói, Văn Mặc Huyền định đưa tách trà lên môi thì dừng lại, con ngươi phản chiếu trong mặt nước trà trong trẻo mơ hồ có chút phức tạp: "Tích nhi rất hiểu nàng?"
Rõ ràng là câu hỏi rất hờ hững, mà Cố Lưu Tích lại cảm thấy hình như nàng không vui, nhanh chóng nói: "Không phải, ta chỉ là cảm thấy, nàng ta trở thành giáo chủ nhiều năm như vậy, mà nàng ta dường như rất muốn đoạt được Thuần Quân. Nàng ta ắt sẽ càng thêm cẩn thận chứ."
Văn Mặc Huyền phát giác nàng luống cuống, lập tức có chút ảo não, nàng có hơi quá khích rồi. Nỗi lòng đã trầm càng thêm trầm, nàng ấm giọng nói: "Ngươi nói không sai, cho nên Ấn Sơn cổ mộ thật là mộ Việt vương, tuy nhiên lại không phải lăng mộ của Câu Tiễn."
Tô Nhược Quân còn có chút khó hiểu, nhưng Cố Lưu Tích đã hiểu rồi: "Mộ là của Việt vương, nhưng Việt quốc tổng cộng có mười một vị quốc quân, Việt vương này là vị nào, cũng không biết, phải không?"
"Không sai." Văn Mặc Huyền cười cười, gật đầu khen.
"Vậy, A Mặc làm sao cho rằng không phải Câu Tiễn?"
Văn Mặc Huyền cúi đầu, sau đó nhìn Cố Lưu Tích: "Tích nhi, ngươi có biết thôn nhỏ dưới chân Ấn Sơn, tên gọi là gì không?"
Cố Lưu Tích nhớ lại, nói: "Lúc đi ngang qua có hỏi một thôn dân, hình như là thôn Mộc Sách."
"Đúng vậy, nhưng với phương ngôn đất Việt, khách và sách phát âm khá giống nhau. Ta đã hỏi qua Viên An, thôn ấy vốn gọi là thôn Mộc Khách. Mà thật lâu trước kia, ngọn đồi ấy không gọi là Ẩn Sơn, mà gọi là núi Mộc Khách, nên thôn nọ mới có cái đó."
"Núi Mộc Khách? Nghe khá là quen đấy. Mà A Mặc, rốt cuộc là muội muốn nói cái gì?"
"《Việt tuyệt thư》cuốn thứ tám có viết, 'Mộc Khách đại trủng giả, Câu Tiễn phụ Doãn Thường dã, sơ tỷ Lang Gia, sử lâu thuyền tốt nhị thiên bát bách nhân, phạt bách tùng dĩ vi phù, cố viết Mộc Khách'. (*) Chắc hẳn bởi vì Việt vương Doãn Thường chính là cha của Câu Tiễn, vật bồi táng trong mộ của Doãn Thường, vốn là do Câu Tiễn an bài. Câu Tiễn đối với cha kính trọng có thừa, mà tuổi tác lại cách nhau không xa, nhận sai cũng là bình thường."
(*) Dịch nghĩa: 'Mộc Khách đại trủng, là của cha Câu Tiễn Doãn Thường. Lúc xưa dời đến Lang Gia, sai hai nghìn tám trăm thủy binh, chặt bách tùng làm xà, cho nên gọi (2800 người đó) là Mộc Khách.'
"Lâu thuyền tốt" ý là "thuỷ binh"; "mộc khách" là những người chặt gỗ đốn gỗ.
(Gửi ngàn trái tim đến chị Bòn Idlehouseđã dịch giúp đoạn này~~)
Tô Nhược Quân lắc đầu: "Chỉ có một câu như vậy, mà muội cũng có thể ghi nhớ ở trong lòng. Lại còn vì một cái thôn Mộc Sách mà nghĩ tới những thứ này cơ đấy."
Trong mắt Cố Lưu Tích tràn đầy vui vẻ, không khỏi kiêu ngạo nói: "Từ nhỏ Mặc Huyền đã thích đọc sách, đã vậy còn đọc qua thì sẽ không quên nữa. Đến hôm nay tự nhiên là nghe nhiều hiểu rộng."
Dáng vẻ ấy, cứ như người được khen thông minh là chính nàng vậy.
Tô Nhược Quân nâng trán, Văn Mặc Huyền lại cười nhạt không nói. Cố Lưu Tích ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cơ mà thanh kiếm kia đúng là rất đẹp, nếu nói là Thuần Quân, sợ cũng ít có người nghi ngờ."
"Thủ chấn phất dương, kỳ hoa tốt như phù dung thủy xuất. Quan kỳ tịch, xán như liệt tinh chi hành; quan kỳ quang, hồn hồn như thủy chi dật vu đường; quan kỳ đoạn, nham nham như tỏa thạch; quan kỳ tài, hoán hoán như băng thích.(*) Đoạn văn tự này, là ấn tượng duy nhất Thuần Quân lưu lại cho thế nhân. Cùng là kiếm sư danh chấn thiên hạ lúc ấy, Tiết Chúc từng nói, dù cho kim tiền khuynh thành, châu ngọc cạn sông, vẫn không thể có được vật này. Từ đó cũng có thể biết, sự lộng lẫy vô song của Thuần Quân."
(*) Đây là câu tả kiếm Phù Dung (tức là kiếm Thuần Quân cổ), trích từ Việt Tuyệt Thư.
Dịch nghĩa: Tay phất cao lên, [kiếm] đẹp như đoá sen mới nở trong nước. Chuôi kiếm lấp lánh như sao trên trời. Ánh quang [của thân kiếm] lung linh như nước trong đầm. Cắt thứ cứng cáp to lớn dễ như đá vụn. Năng lực của nó rõ ràng không nghi ngờ vào đâu được.
(Lần nữa cảm ơn chị Bòn đã giúp đỡ ở đoạn này~~)
Giọng nói của Văn Mặc Huyền thanh nhã trầm ổn, mỗi chữ mỗi câu như rủ rỉ bên tại, như gió nhẹ lướt qua trái tim Cố Lưu Tích. Thế cho nên, ánh mắt của nàng thoát ly khỏi tình cảnh bấy giờ, thẳng tắp nhìn Văn Mặc Huyền chăm chú.
Tô Nhược Quân cảm thấy mình đã bị kích thích quá lâu, vì vậy ra vẻ nghiêm chỉnh, đề cao giọng, nói: "Thật ra nếu theo ghi chép của lịch sử, trong năm thanh bảo kiếm của Âu Dã Tử, Thuần Quân chính là kiếm lộng lẫy nhất, còn so về độ sắc bén xưng với chữ thần binh, thì thật ra không bằng bốn thanh còn lại. Vậy vì sao Minh U giáo lại muốn nó đến thế?"
Văn Mặc Huyền chuyển tầm mắt, trầm giọng: "Bây giờ, đây cũng là chuyện ta muốn biết nhất."
Sau lần trò chuyện ấy, Cố Lưu Tích luôn có chút bất an.
Nàng có thể cảm nhận được, Văn Mặc Huyền là biết rõ nàng đang che giấu vài thứ. Nhưng từ khi các nàng gặp lại đến giờ, Văn Mặc Huyền vẫn luôn dung túng nàng. Dù có đôi khi trong mắt nàng ấy có nghi hoặc, nhưng một khi nàng nghẹn lời, hoặc là có vẻ băn khoăn không yên, nàng ấy sẽ dằn xuống ngay. Thậm chí lúc nàng muốn nói sang chuyện khác, cũng sẽ chủ động giúp đỡ nàng xoa dịu bầu không khí.
Nhưng Văn Mặc Huyền càng như vậy, Cố Lưu Tích lại càng áy náy. Trước kia thì có thể coi nhẹ, nhưng bây giờ các nàng đã là người yêu của nhau rồi. Hai người quyết định hiểu nhau gần nhau, bên nhau cả đời, vốn là nên thẳng thắn với nhau. Huống chi những chuyện này còn liên quan đến huyết hải thâm cừu của Văn Mặc Huyền nữa. Đổi lại là nàng, Văn Mặc Huyền cứ qua loa với nàng, che che lấp lấp, sợ là nàng sẽ khó chịu muốn chết.
Càng nghĩ Cố Lưu Tích lại càng tự trách, cũng càng khó chịu. Dù là kiếp trước hay là kiếp này, Văn Mặc Huyền đều là một lòng suy nghĩ vì nàng, cho dù có chết, cũng vẫn lo lắng cho cảm nhận của nàng.
Đối với Cố Lưu Tích mà nói, Văn Mặc Huyền thật quá tốt, tốt đến mức khiến nàng cảm thấy vô luận làm như thế nào, đều cảm thấy đau lòng.
Nhưng với chuyện này, nàng thật sự không biết nói như thế nào nữa.
Dù Văn Mặc Huyền tin nàng, nhưng từ sâu thẳm trong nội tâm, Cố Lưu Tích lại không mong muốn nàng biết chuyện kiếp trước của mình. Không phải sợ Văn Mặc Huyền oán nàng, mà là, bản thân mình trong cuộc đời đó, nàng đã hận đến không muốn đề cập nữa.
Cả cuộc đời trước, trong lòng Văn Mặc Huyền có bao nhiêu đau khổ, nàng không dám nghĩ tới, lại không dám nói với nàng ấy những chuyện đó. Loại đau khổ này, nàng không muốn lại để Văn Mặc Huyền gánh chịu nữa. Cho dù chỉ là nghe qua lời kể, cũng không muốn!
Bị kẹt trong tình huống mâu thuẫn, không cách nào thoát khỏi này, nụ cười của Cố Lưu Tích hiện ra liền thấy có chút miễn cưỡng. Dù ở trước mặt Văn Mặc Huyền nàng luốn cố hết sức tỏ ra thoải mái, nhưng Văn Mặc Huyền vẫn nhận ra được.
Mà trước đó Liễu Tử Nhứ có đến Tô phủ, nói là sợ sư phụ lo lắng, nghĩ muốn mang Mạnh Ly quay lại Thục, hơn nữa đã trung tuần tháng mười một rồi, cũng cần phải trở về.
Văn Mặc Huyền xem chừng Liễu Tử Nhứ muốn đi, có lẽ Cố Lưu Tích sẽ có chuyện muốn nói với nàng. Cho nên nàng chuẩn bị đi tìm Liễu Tử Nhứ, thuận tiện mang theo cô nương ngốc này ra ngoài một chút. Miễn cho nàng cứ một mình suy nghĩ miên man.
Còn Liễu Tử Nhứ thì sợ quấy rầy, một mực cùng Mạnh Ly ở tại biệt uyển Tô phủ. Bởi vậy ăn sáng xong, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích cùng tới Tây Uyển.
Bích Thanh cùng Xích Nham bị Văn Mặc Huyền phái ra ngoài làm việc, Mặc Ảnh giúp đỡ Tô Ngạn xử lý sổ sách sự vụ, nên Văn Mặc Huyền chỉ mang Tử Hi theo.
Xe ngựa chạy chầm chậm trên đường, dừng ở Tây Uyển. Bởi vì dự định là dành cho Văn Mặc Huyền giải sầu, nên xung quanh Tây Uyển cũng không náo nhiệt. Có nhiều đình đài lầu các, nhưng cũng khá là đẹp mắt, tĩnh mịch và trang nhã.
Bên ngoài Tây Uyển có một đường mòn, xung quanh trồng rất nhiều thúy trúc, đông dương ấm áp, trúc ảnh sặc sỡ, còn thoang thoảng hương thơm lá trúc, làm người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.
Hai người xuống xe ngựa, Tử Hi thì đợi ở một bên. Cố Lưu Tích xem những cảnh trí này, cầm bàn tay lành lạnh của Văn Mặc Huyền trong tay, tâm tình xem như đã tốt hơn nhiều.
Thủ vệ Tây Uyển thấy mấy người Văn Mặc Huyền, vội chạy ra đón chào, vừa mời mấy người đi vào, vừa cung kính nói: "Biểu tiểu thư cùng Cố cô nương có lẽ là đến tìm Liễu cô nương đi. Trước đó Mạnh công tử vội vã ra ngoài, Liễu cô nương cũng đi theo rồi, sợ là phải đợi lát nữa mới có thể trở về."
Văn Mặc Huyền khẽ cau mày. Trước đó đã báo với họ hôm nay sẽ tới đây rồi, là chuyện gì có thể khiến họ vội vã bỏ đi như thế?
Cố Lưu Tích cũng khá kinh ngạc, đang chuẩn bị mở miệng, bụi trúc phía bên phải lại hơi lay động. Tia sáng xuyên qua khe trúc thoáng dao động, trùng hợp rơi vào mắt Cố Lưu Tích. Nàng hơi nghiêng đầu nheo mắt, lại nhìn thấy trong một tòa lầu các đối diện, một mũi tên đen nhánh đang chỉa thẳng tới sau lưng Văn Mặc Huyền.
Ngay lúc nàng nhìn thấy, tên đã rời dây cung. Rõ ràng là một mũi tên mạnh mẽ vô cùng, như tia xét xé trời mà đến, lại không nghe thấy một tiếng động nào, khiến Cố Lưu Tích như muốn ngừng thở!