Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 98


-----"Cớ sao Văn Mặc Huyền thoạt nhìn trông rất dịu dàng thanh nhã, da mặt lại dày đến thế chứ?"-----

"Như Tiêu cô nương từng nhắc tới, cô từng gặp lệnh đường (*), không biết là lúc nào, và ở đâu?"
Nhận tách trà Cố Lưu Tích đưa tới, Văn Mặc Huyền chậm rãi nói.
(*): Tiếng tôn xưng mẹ người khác (Nguồn: hvdic.thivien.net)
Sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm trầm xuống, trong vẻ ảm đạm lại lộ ra hận ý: "Trước khi ta tới Tô Châu, đến nay đã hơn nửa tháng rồi. Lúc ấy gặp bà, ta bị bịt kín mắt, ngay cả nội lực cũng bị phong lại. Khi mở mắt ra, thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối. Ngoại trừ biết bà ở tại Thanh Châu, những thứ khác ta cũng không biết."
Nghe Tiêu Mộng Cẩm nói xong, Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu. Quả nhiên giống như suy đoán của nàng. Mà Cố Lưu Tích vừa rót trà cho mọi người xong, tay lại hơi hơi dừng một chút, hàng mi khẽ rũ, rồi vẫn bất động thanh sắc mà ngồi xuống lắng nghe.
"Thanh Châu? Lạc Hà lâu vốn đóng tại Thương Châu, sau khi ba tầng phòng vệ bị phá, Lâm Đỉnh Thiên được Minh U giáo cứu, một đường chạy thẳng về phía tây nam, sau đó liền không biết tung tích. Cũng có khả năng là đến Thanh châu. Chẳng qua thế lực của Lạc Hà lâu chủ yếu tại phương bắc, Thanh Châu không được phồn hoa cho lắm, cũng vì thế mà có rất ít thế lực giang hồ. Mà theo trước đó, Lạc Hà lâu hầu như chưa từng giao thiệp với Thanh Châu. Tuy nói chỗ đó tương đối an toàn, nhưng ở tình huống ấy, không có thế lực hỗ trợ, Lâm Đỉnh Thiên làm sao có thể chọn nơi đó?"
Bởi vì lúc trước sức khỏe Văn Mặc Huyền quá kém, chuyện về Lạc Hà lâu phần lớn đều qua tay Tô Nhược Quân, cho nên đối với những chuyện này, nàng khá là rõ ràng.
Thấy nàng nói chuyện, Tiêu Mộng Cẩm nhịn không được mà chuyển ánh mắt đến trên mặt nàng. Mấy ngày không thấy, Tô Nhược Quân đã gầy đi rất nhiều, nhưng sắc mặt thì đỡ hơn ngày ấy nhiều. Tuy có đau lòng, nhưng cuối cùng cũng an tâm hơn.
Văn Mặc Huyền ại khẽ mỉm cười: "Cho nên, chưa chắc là không có thế lực, chỉ có điều thế lực không phải của Lạc Hà lâu mà thôi."
"A Mặc, ngươi nói là Minh U giáo?"
"Mặc dù Thanh Châu không có thế lực lớn, nhưng cũng có mấy môn phái nhỏ, bằng không thì làm sao Thanh châu có thể đứng vững dưới tình trạng bị mấy đại môn phái vờn quanh như vậy được. Phi Ưng môn, Yến Tử ổ, Thần Quyết cung, đều là những phái có thể tồn tại sau mấy lần đại rung chuyển gần mười năm ở Thanh châu đấy. Nếu xét về thực lực và nội tình bên trong, bọn họ còn chẳng bằng Ngọc Thành phái bị diệt môn nữa. Nhưng những phái đó lại có thể sống sót thuận buồm xuôi gió, không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Tô Nhược Quân suy tư giây lát, trầm giọng nói: "Cũng đúng, chẳng qua vị trí của Thanh châu đặc thù, nằm giữa mấy phương đại thế lực, mặc dù không phồn vinh, lại rất là có tiềm lực. Bởi vậy mấy đại môn phái đều không ai nhường ai, cuối cùng phải đến phiên Danh kiếm sơn trang đứng ra, lập ước hẹn đều thối lui một bước. Cũng bởi vì nguyên nhân này, chúng ta không điều tra Thanh Châu một cách triệt để. Sợ là Danh kiếm sơn trang đã cùng Minh U giáo cấu kết với nhau, để Minh U giáo thừa cơ xâm nhập rồi."
Tiêu Mộng Cẩm nghe mà thấy thất kinh. Danh kiếm sơn trang chính là đệ nhất võ lâm chính phái, dù là thế lực hay là uy vọng trong giang hồ, đều là như mặt trời ban trưa.
Thiếu trang chủ Tiêu Diễn cùng trang chủ Tiêu Cảnh Hoàng, đều được người trong võ lâm tôn vinh là danh kiếm nhị quân tử, có thể nói đều là đức cao vọng trọng. Không nghĩ tới Danh kiếm sơn trang cùng Minh U giáo lại cấu kết với nhau. Quả nhiên những cái gọi là võ lâm chính thống, phần lớn đều là mua danh chuộc tiếng, dối trá đến cực điểm!
Trong lòng trào phúng, đồng thời cũng cảm thán sự không kiêng dè phái lớn của Văn Mặc Huyền và Tô Nhược Quân.
"Như vậy, nói cách khác, nơi mẫu thân của ta bị giam là tụ điểm thuộc về Minh U giáo, hơn nữa có lẽ có quan hệ với mấy môn phái ở Thanh Châu?" Tạm thời dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, Tiêu Mộng Cẩm có chút suy tư, do dự hỏi.
Tô Nhược Quân thấy nàng mở miệng, vội tiếp lời: "Không sai."
Cố Lưu Tích một mực trầm mặc chợt khẽ cau mày, sau đó giống như vô ý mà nói: "Tiêu cô nương tuy bị che mắt, nhưng những giác quan khác vẫn còn đó, trên đường đi còn có cảm thấy có động tĩnh gì đặc biệt chăng? Hoặc là căn phòng tối kia có cấu trúc như thế nào, có lẽ có thể tìm được dấu vết để lại."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, sau đó cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi những thứ này. Có thể tìm được là mẹ cô nương hay không, tin tức ấy rất quan trọng."
Tiêu Mộng Cẩm nghe nói thế thì nhíu mày suy tư, sau đó có chút chán nản: "Lúc ấy trong lòng rất loạn, vả lại nội lực cũng không có, ngồi trên xe ngựa cũng không có trong bụng gì nhiều. Sau khi đi vào phòng tối, bọn hắn mới cởi bịt mắt cho ta. Khi đó, xuyên qua cửa sổ nhỏ, thấy được mẫu thân nằm trên giường, ta càng ..."
Nàng trông rất hối hận, hình như nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, giữa đôi mày lạnh nhạt cũng lộ ra một chút sầu khổ ẩn nhẫn, làm Tô Nhược Quân thấy mà đau lòng không thôi. Nàng ấm giọng nói: "Ngươi đừng vội, dù cho không nhớ ra được, chúng ta còn có những biện pháp khác, đừng ép mình quá."
Tiêu Mộng Cẩm thấy Nhược Quân đưa tới ánh mắt an ủi thân thiết, nội tâm dần ấm lên. Nàng cũng không phải là một người vội vàng xao động, lập tức liền bình tĩnh lại.
Thấy nàng đã ổn lại rồi, mặt mày Tô Nhược Quân hiện nét vui vẻ ấm áp. Nhìn cặp mắt thanh lãnh quen thuộc của nàng, rồi mới nói tiếp: "Xưa nay ngươi hay cảnh giác, dù cho lúc ấy không kịp phản ứng, thì một ít thói quen quanh năm suốt tháng cũng sẽ không thay đổi. Rất nhiều thứ ngươi sẽ phát giác được trong lúc vô thức. Ngươi hãy gắng hồi tưởng lại, sau khi bọn hắn bịt mắt của ngươi, là trực tiếp mang ngươi lên xe ngựa, hay là tự ngươi đi? Lên xe ngựa rồi, bọn hắn tất sẽ không đưa ngươi đi thẳng đến đích, có lẽ sẽ đưa ngươi đi vòng quanh. Ngươi suy nghĩ một chút xem, lúc ngồi trên xe, có phải có thể cảm giác được xe ngựa rẽ như thế nào không?"
Tiếng nói Tô Nhược Quân nhỏ nhẹ, mang theo ma lực có thể làm yên lòng người. Nghe nàng nói, Tiêu Mộng Cẩm cảm giác dường như có thể về tới ngày ấy. Sau đó nàng gật đầu: "Đúng vậy. Lúc ta thấy bọn họ là tại một tiểu viện ở thành đông Thanh châu. Sau khi lên xe ngựa, đi được một lát thì bắt đầu quẹo trái, tốc độ không chậm, sau đó thì lần lượt rẽ rất nhiều lần. Hình như là rẽ trái ba lượt, rẽ phải bốn lần. Lúc ấy ta cũng biết bọn họ đang đi quanh co, nên mới chú ý nhiều hơn."
Chẳng qua khi ấy nàng như chết lặng, cho nên chỉ có cười nhạo, cũng không gắng sức nhớ kỹ tuyến đường hỗn loạn đó.
Văn Mặc Huyền thoáng chút đăm chiêu mà nhìn hai người, sau đó vỗ tay nhè nhẹ. Lập tức có một người ăn mặc như sai vặt đẩy cửa đi vào. Tuy trông như đứa sai vặt, nhưng Cố Lưu Tích nhìn tướng đi của hắn, liền biết rõ đây là Ảnh Vệ thủ hạ của Văn Mặc Huyền, công phu rất tốt.
Văn Mặc Huyền nhìn hắn, phân phó: "Hồi phủ tìm Tô Ngạn, kêu hắn mau chóng tìm bản đồ thành Thanh Châu, cần phải thể hiện rõ tất cả đường đi ngõ ngách. Những chỗ thế lực quan trọng hay là phủ đệ nhà giàu cũng không được bỏ sót."
"Dạ!" Lập tức lui ra ngoài rất nhanh.
Văn Mặc Huyền nói với Tô Nhược Quân: "Hai ngươi tiếp tục, ta và Tích nhi rửa tai lắng nghe."
Cố Lưu Tích nhìn xem điệu bộ Văn Mặc Huyền miễn cưỡng chống cằm, ra vẻ chăm chú lắng nghe mà bất đắc dĩ lắc đầu. Trông dáng vẻ biếng nhác ấy của nàng, nhưng vẫn săn sóc mà nhích lại gần, để nàng dựa vào mình.
Tô Nhược Quân im im mà liếc nàng một cái, tiếp tục nói: "Ngồi trên xe ngựa thật ra có thể cảm nhận rất tốt hành trình đã đi qua. Tai nghe được tiếng gì, thậm chí mũi ngửi thấy mùi gì, đều có thể suy đoán được hoàn cảnh xung quanh. Chẳng qua dựa theo tâm trạng của ngươi lúc ấy, những thứ này sợ là có chút hỗn loạn. Ngươi có thể nhớ được bao nhiêu, đều nói hết đi, còn lại cứ giao cho A Mặc."
Văn Mặc Huyền tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Tô Nhược Quân, thật là có rồi tức phụ liền quên nàng, lại không nỡ khiến Tiêu Mộng Cẩm thêm áp lực, sợ ép buộc nàng quá thì không ổn.
Tiêu Mộng Cẩm thấy biểu lộ của Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích đối diện, sắc mặt dù không có thay đổi, nhưng lỗ tai đã hơi hồng hồng, làm Cố Lưu Tích âm thầm thấy kỳ lạ. Đồng thời cảm tưởng, một người lạnh băng băng như vậy còn có thể xấu hổ, cớ sao Văn Mặc Huyền thoạt nhìn trông rất dịu dàng thanh nhã, da mặt lại dày đến thế chứ? Nhìn người yên tâm thoải mái dựa vào mình đây, bất giác lại hoài niệm đến Văn Mặc Huyền lúc trước, tuy rằng lâu lâu có xấu bụng, nhưng ít ra cũng biết xấu hổ.
Tuy rằng bị hành vi vì bảo vệ mình lộ liễu mà lừa Văn Mặc Huyền của Tô Nhược Quân làm cho không khá khó xử, Tiêu Mộng Cẩm vẫn nghe theo chỉ dẫn của Tô Nhược Quân mà cẩn thận hồi tưởng lại những chi tiết bị mình xem nhẹ. Một lát sau, nàng nghiêm túc nói:
"Ta nhớ là tren một đoạn đường, xe ngựa lắc lư rất dữ, quãng đường không dài, chừng vài chục bước. Lúc ấy tốc độ xe ngựa chậm lại, sau đó quẹo phải, ta nghe được một hồi tiếng leng keng có tiết tấu, hình như là tiếng rèn sắt. Sau đó rẽ vào rất nhiều lần, còn cố ý vòng về, thế nhưng tiếng rèn sắt, ta nghe tới ba lần, nhưng không còn đi qua đoạn đường lắc lư ấy nữa. Ta rất mẫn cảm với mùi hương. Trên đường ta ngửi thấy mũi phân ngựa, có lẽ phụ cận có không ít ngự. Sau đó đi thêm chừng nửa chén trà nhỏ thì ngừng lại. Cuối cùng ta bị bọn hắn dùng khinh công dẫn đi vào. Một đường đi vào phòng tối, dựa theo cảm giác của ta, có lẽ phòng tối kia ở dưới mặt đất. Hơn nữa lúc ấy ta sờ được vách đá trong phòng tối, rất dày mà khá ấm, khác hẳn với những tảng đá lạnh lẽo bình thường."
Cố Lưu Tích nghe xong, đôi mắt càng thêm tối, trong lòng đại khái đã có kết luận. Nếu nhớ không lầm, nàng đã biết kia là nơi nào rồi.
Chỉ là nói đến việc này, nàng lại nghĩ tới bản thân còn thẳng thắn với Văn Mặc Huyền chuyện mình sống lại nữa. Trong lòng chợt thấy nặng nề thêm.
Nếu không thẳng thắn, việc này mình nên nói với nàng như thế nào đây? Nếu thẳng thắn... Nhìn lại người bên cạnh, trong lòng nàng khẽ thở dài, thật ra với nàng ấy, dù có thẳng thắn đi nữa, cũng có gì khác đâu? Nghĩ đến sự dung túng của nàng với mình, ánh mắt Cố Lưu Tích bất giác dịu dàng hơn. Có lẽ là nên thẳng thắn rồi.
Nghĩ tới đây, Cố Lưu Tích đã hạ quyết tâm, Văn Mặc Huyền phát giác được ánh mắt của nàng thì hơi sững sờ. Cố Lưu Tích đưa tay nắm bàn tay trái của nàng, nhẹ nhàng viết mấy chữ trong lòng bàn tay nàng.
Cặp mắt của Văn Mặc Huyền ngưng tụ lại, hơi phức tạp mà nhìn Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích không có tránh né nữa mà rất nghiêm túc nhìn nàng.
Sau đó Văn Mặc Huyền quay sang nói với hai người Tô Nhược Quân: "Những thứ này đã đầy đủ rồi. Có lẽ hai người đều có lời muốn nói, ta bên kia còn có việc chưa xử lý, đi về trước nhé."
Sau khi đứng lên, nàng lại dừng một lát: "Tiêu cô nương, tốt nhất cô nương đừng cho bọn hắn phát hiện sự khác thường của mình. Bọn hắn có hành động gì, cô cứ theo đi, cũng có thể thừa cơ tìm kiếm, xem mẹ cô nương có ở chỗ đấy hay không."
Tiêu Mộng Cẩm ngồi dậy cái lễ với nàng: "Đa tạ, ta sẽ nhớ kỹ."
Văn Mặc Huyền cười cười, kéo Cố Lưu Tích đi ra ngoài, trông khá là vội vàng.
Tô Nhược Quân thấy lạ, nhưng nghĩ đến mình đang cùng Tiêu Mộng Cẩm ở một phòng, lập tức cũng bất chấp suy nghĩ nhiều.
Bên này, trong lòng Văn Mặc Huyền khá hỗn loạn, nhưng trong đó lại xen lẫn chút ít vui vẻ. Đối với Cố Lưu Tích, nàng đã tích góp rất nhiều nghi vấn rồi.
Có điều nàng tin tưởng Cố Lưu Tích, cũng thương tiếc nàng ấy. Thấy nàng ấy có việc khó nói, không muốn làm cho nàng ấy khó xử, nên nàng mới im lặng mà không hỏi.
Mà những lời của Tiêu Mộng Cẩm mặc dù có thể đoán được một ít tin tức. Nhưng cho dù có là người Thanh Châu bản địa, cũng khó có khả năng đoán ra được là nơi nào, huống chi là một người chưa từng rời đất Thục như Cố Lưu Tích.
Dù có đúng như lời Cố Lưu Tích giải thích, là do một giấc mộng. Nhưng ai có thể nhớ hết mọi việc trong mơ một cách rõ ràng, tỉ mỉ như thế chứ.
Lúc nàng mới gặp gỡ Nhiễm Thanh Ảnh thì thất lễ, trộn lẫn hận ý cùng đau khổ. Nàng còn rất quen thuộc với những thế lực che giấu của U Minh giáo, thậm chí còn vô tình thể hiện mình rất hiểu Nhiễm Thanh Ảnh, làm cho Văn Mặc Huyền rất là bất an.
Nàng có cảm giác, dù cho thật là mộng, thì trong mộng Cố Lưu Tích hiểu rõ Nhiễm Thanh Ảnh, có khi còn hiểu hơn hiểu mình nữa!
Càng có loại cảm giác, quan hệ của nàng ấy và Nhiễm Thanh Ảnh không thể so với bình thường, nếu không, Nhiễm Thanh Ảnh sẽ không tiết lộ bí mật cho nàng.
Nàng chưa từng hoài nghi tình cảm của Cố Lưu Tích dành cho mình. Tuy nhiên nàng không thể làm như hoàn toàn không thèm để ý. Hôm nay Cố Lưu Tích đã có ý tự nói với mình chân tướng, nàng thật là kiềm chế không nổi rồi.

Bình Luận (0)
Comment