Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 121

Lâu Vũ đẩy Lâm Phi Vũ ra, vội vàng bước qua nắm lấy bả vai Mạc Phi, thực lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Mạc Phi lắc đầu, lấy lại tinh thần nói: “Không sao, không sao, ta có thể có sao chứ? Chỉ làm đổ bữa sáng thôi, cũng may mấy thứ đồ dùng này đều là hàng rẻ tiền, vỡ rồi cũng không đáng bao nhiêu.”

Lâu Vũ tức giận nói: “Ai nói là hàng rẻ tiền, đồ cổ đó!”

Mạc Phi sợ hãi: “Là đồ cổ à? Thế nhưng là đồ cổ a, thực nhìn không ra!”

Lâu Vũ liếc mắt xem thường: “Với nhãn lực của ngươi mà có thể nhìn ra cái gì chứ!”

Mạc Phi có chút ghét bỏ nhìn Lâu Vũ: “Khi không ngươi mang đồ cổ ra dùng làm chi! Làm bể rồi tiếc biết bao nhiêu a! Ngươi thực lãng phí, đúng là cái đồ tư bản chủ nghĩa đáng ghét.”

Lâu Vũ thầm nghĩ, căn bản không phải đồ cổ, vỡ thì vỡ: “Ta không trách ngươi làm vỡ đồ thì thôi, ngươi còn cáo trạng ta trước à?”

Mạc Phi trừng mắt: “A! Bây giờ ngươi muốn trách ta à? Ngươi cư nhiên dám trách ta, nói cho ngươi biết, ta không bao giờ làm sai cả, nếu có sai thì nhất định là ngươi sai.”

Lâm Phi Vũ nhìn hai người không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình, tâm tình nguội lạnh.

“Lâu Vũ ca ca.” Bị bỏ lơ ở một bên, Lâm Phi Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng.

Nghe thấy tiếng Lâm Phi Vũ, Lâu Vũ nhịn không được hơi cứng đờ người.

Lâm Phi Vũ nhìn Lâu Vũ, vẻ mặt thương tâm muốn chết, lúc chuyển mắt về phía Mạc Phi thì lập tức chuyển thành căm hận thấu xương.

Lâu Vũ nhìn Lâm Phi Vũ, thở dài thật sâu nói: “Ngươi đi đi, hiện giờ ngươi là vị hôn thê của đại ca ta, ta không muốn hắn hiểu lầm.”

Lâm Phi Vũ trừng mắt nhìn Lâu Vũ, cuối cùng ảm đạm xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lâm Phi Vũ, Mạc Phi xoay qua hỏi Lâu Vũ: “Ngươi làm sao vậy?”

Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Trước kia vẫn cảm thấy mất đi một người bản thân sẽ không sống nổi, chờ đến khi thật sự mất đi mới biết, mình vẫn sẽ sống tốt.”

Mạc Phi cười gượng, nặng trịch nói: “Mất đi một người sao có thể sống không nổi chứ, chỉ có không ăn cơm mới sống không nổi, ta đi chuẩn bị bữa sáng khác, vừa nãy làm đổ hết rồi.”

Mạc Nhất một lần nữa theo Mạc Phi tiến vào phòng bếp: “Thiếu gia, ngươi ghen à?”

Mạc Phi hừ lạnh một tiếng: “Ghen? Ghen với ai chứ? Lâm Phi Vũ đáng để ta ghen à?”

Mạc Nhất lắc đầu: “Không đáng.”

“Tiểu tiện nhân kia mặc nào cũng kém hơn ta, ta việc gì phải ghen với hắn?” Mạc Phi chống nạnh nói.

Mạc Nhất gật đầu: “Đúng vậy! Thiếu gia, mặc nào ngươi cũng mạnh hơn hắn cả.”

Mạc Phi nhíu mày, sắc mặt dữ tợn: “Cái tên kia cư nhiên không biết xấu hổ ôm Lâu Vũ, hắn chính là vị hôn thê của Lâu Phong a! Cả hai hoàng tử đều muốn chiếm, hắn nghĩ hay thật đấy.”

Mạc Nhất gật gật đầu: “Đúng vậy!”

“Đáng lý ra ta nên chặt đứt hai móng vuốt của hắn.” Mạc Phi có chút tức giận nói.

Mạc Nhất mỉm cười, biểu tình có chút tà ác: “Nếu thiếu gia muốn, ta có thể đi một chuyến.”

Mạc Phi khoát tay: “Không cần, ta chỉ nói đùa thôi, nếu chặt tay tiểu tiện nhân kia thì Lâu Vũ sẽ tìm ngươi tính sổ đấy, vừa thấy là ta biết tên Lâu Vũ kia vẫn chưa dứt tình với Lâm Phi Vũ.”

Mạc Nhất nhún vai: “Không đến mức đó đi, ta thấy hiện giờ tam hoàng tử có vẻ không còn chút tình cảm nào với Lâm Phi Vũ a.”

Mạc Phi bĩu môi: “Sao có thể chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta còn không hiểu tên Lâu Vũ kia à? Hắn là cái đồ buồn tao, nhất định là hắn đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.”

“Vừa nãy được Lâm Phi Vũ ôm, nhất định là hắn rất đắc ý, nghĩ là Lâm Phi Vũ rốt cuộc cũng thông suốt, thổ lộ với mình.”

“Ta đã sớm nói với hắn, muốn truy Lâm Phi Vũ thì không thể gấp gáp, phải bảo trì khoảng cách, hiện giờ quả nhiên thành công rồi, theo ta thấy không bao lâu nữa Lâu Vũ cùng Lâm Phi Vũ sẽ nối lại tình xưa, đến khi đó ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Mạc Nhất nhìn Mạc Phi nói: “Thiếu gia, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng không có gì phải lo cả.”

Mạc Phi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Hiện giờ giá trị của ta cao rồi, có một đống người chờ ôm đùi ta kia kìa.”

Lâu Vũ đứng ở cạnh cửa, lạnh lùng nhìn Mạc Phi: “Ngươi suy nghĩ miên man gì vậy! Mau ăn sáng rồi còn tới học viện.”

Mạc Phi xoay người, thấy Lâu Vũ thì xấu hổ cười cười: “Biết rồi.”

Nhìn bóng dáng Mạc Phi, Lâu Vũ thở dài thật sâu.

Trước kia hắn vẫn luôn nghĩ nếu có một ngày có được trái tim Lâm Phi Vũ hắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng giờ phút này Lâu Vũ phát hiện căn bản không phải như vậy, thế sự luôn vượt khỏi dự đoán của mọi người.

Mạc Nhất Nhìn Mạc Phi, lo lắng nói: “Thiếu gia! Chốc nữa tới trường ngươi tốt nhất nên mặc nhiều một chút.”

Mạc Phi nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì? Hôm nay trời chuyển lạnh à? Ta không thấy lạnh a!”

Mạc Nhất nhún vai: “Không liên quan tới thời tiết, chính là lúc nãy Ngô lão sư gọi cho ngươi nhưng ngươi không hề phản ứng chút nào, ta sợ Ngô lão sư sẽ xử đẹp ngươi a.”

Mạc Phi trừng to mắt, không đồng ý nói: “Ta thiên chân khả ái người gặp người thích như vậy, ngươi cảm thấy Ngô lão sư nỡ ra tay à?”

Mạc Nhất bất đắc dĩ nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi vẫn mặc nhiều thì hơn, đừng ôm tâm lý may mắn nữa.”

Mạc Phi thực ai oán thở dài: “Thiếu gia ta đúng là mệnh khổ mà!”

Mạc Nhất gật gật đầu đồng ý: “Nén bi thương đi thiếu gia.”



Mạc Phi đi vào lầu dạy học, cần thận nhìn đông nhìn tây, thấy không có gì nguy hiểm mới tiến vào phòng làm việc của Ngô Câu Nguyệt.

“Đến rồi à?” Nhìn người trước mặt, biểu tình Ngô Câu Nguyệt lộ rõ bất mãn.

“Ân, tới rồi a!” Mạc Phi ngoan ngoãn đáp.

Ngô Câu Nguyệt lạnh lùng nhìn Mạc Phi, cười nhạo một tiếng: “Đừng có giả vờ hiền lành ngoan ngoãn nữa, đức hạnh ngươi thế nào ta còn không rõ à?”

Mạc Phi trợn mắt, vô tội nói: “Lão sư, không phải giả vờ, đây chính là bản tính thật của ta a, ta đó giờ vốn thiện lương ngây thơ hoạt bát đáng yêu tâm địa thuần khiết người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe…”

Ngô Câu Nguyệt cười ha hả, lạnh lùng mắng: “Câm miệng.”

Mạc Phi ngậm miệng lại, có chút bất đắc dĩ nghĩ, mình còn rất nhiều lời chưa kịp nói đã bị lão sư bắt câm miệng, đúng là đáng tiếc mà.

“Ngươi càng lúc càng cao giá a! Cả ngày bận bịu tới mức chân không kịp chạm đất, muốn gặp ngươi cũng không dễ chút nào.” Ngô Câu Nguyệt châm chọc nói.

Mạc Phi xấu hổ cười cười: “Lão sư, sao ngươi lại nói vậy chứ? Vừa nghe nói ngươi muốn gặp ta, ta đã lập tức chạy tới rồi a.”

“Lập tức?” Ngô Câu Nguyệt cười lạnh.

Mạc Phi có chút miễn cưỡng cười nói: “Không phải vừa rảnh một cái là ta chạy tới ngay sao.”

“Ngươi rảnh rang đi chụp quảng cáo nhưng không rảnh gặp ta đúng không?” Ngô Câu Nguyệt hung tợn vỗ bàn hỏi.

Mạc Phi gãi gãi đầu, vô tội nói: “Công ty người ta trả cho ta không ít tinh tệ, ta cũng ngại từ chối a! Đó là một khoảng không nhỏ a.”

Ngô Câu Nguyệt bất mãn trừng Mạc Phi: “Không có tiền đồ, thân là dược sư cao quý sao có thể khom lưng cúi đầu vì tinh tệ như vậy?”

Mạc Phi cười gượng: “Không phải ta đã tới rồi sao? Không thì lão sư trợ giúp ta một khoản đi?”

Ngô Câu Nguyệt cười ha hả, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nằm mơ!”

Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, biết ngay là không dễ moi tiền của Ngô Câu Nguyệt mà.

“Thành tích cuộc thi tài nghệ của ngươi không tệ a!” Ngô Câu Nguyệt cười nói.

“Nào có nào có, cũng là mọi người nể tình nên ta mới may mắn giành được hạng nhất thôi, kỳ thực ta cũng không được hoan nghênh lắm, nhiều nhất chỉ là người gặp người thích mà thôi, thực sự không có bao nhiêu sức quyến rũ, chỉ là người thích ta có thể xếp hàng từ đây tới sông Lan Thương mà thôi.” Mạc Phi ngượng ngùng nói.

“Ngươi đắc ý lắm a?” Ngô Câu Nguyệt gảy gảy ngón tay hỏi.

Mạc Phi trừng mắt: “Không có a!”

Ngô Câu Nguyệt mỉm cười, trào phúng nói: “Ta biết ngươi là nhân tài, nếu cuộc thi tài nghệ đã giành hạng nhất thì hạng nhất cuộc thi dược tề cũng không thành vấn đề đi?”

Mạc Phi cau mày: “Lão sư, vì sao ngươi nhất quyết muốn ta giành hạng nhất như vậy?”

“Nạp Lan lão nhân chết tiệt kia nói tuy ta là thiên tài dược tề, tư chất rất tốt nhưng lại không biết dạy dỗ học viên, chỉ dạy ra một đám giá áo túi cơm.” Ngô Câu Nguyệt siết nắm tay nói.

Mạc Phi vô tội chớp mắt: “Giá áo túi cơm?” [bất tài vô dụng]

Ngô Câu Nguyệt túm áo Mạc Phi: “Hắn cư nhiên dám nói xấu sư phụ của ngươi, ngươi nói xem có phải ngươi nên đòi lại công đạo cho ta không a?”

Mạc Phi tròn mắt: “Lão sư, ngươi bình tĩnh chút đi, kỳ thực cao nhân như ngươi không cần để ý tới lời lão nhân kia đâu, so đo với lão nhân như vậy người ta sẽ nói ngươi không kính lão, hơn nữa từ giá áo túi cơm kia cũng không hẳn là nghĩa xấu, ít ra nó thuyết minh học trò của ngươi có thể ăn có thể uống a.”

Ngô Câu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi: “Cái tên ngu ngốc này.”

Mạc Phi có chút ngượng ngùng nhìn Ngô Câu Nguyệt: “Lão sư, lời này của ngươi thực tổn thương trái tim bé nhỏ của ta a, tim ta đau quá!”

Ngô Câu Nguyệt hừ một tiếng: “Ta mặc kệ tim ngươi có tổn thương hay không, nói cho ngươi biết, ta cùng lão nhân Nạp Lan kia đã quyết phân thắng thua rồi, trận đấu này ngươi phải dốc toàn lực ứng chiến cho ta.”

Mạc Phi bất đắc dĩ nói: “Hảo.”

“Trận đấu này đối thủ mạnh nhất của ngươi là Nạp Lan Thiên Vũ của Nạp Lan gia, nghe nói năm mười bảy tuổi nàng đã thích Lâu Vũ, kết quả vì Nạp Lan gia cùng Lâu Vũ đối đầu nên mới không trở thành tam hoàng tử phi, các ngươi chẳng những là đối thủ mà còn là tình địch.” Ngô Câu Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói.

Mạc Phi có chút nghi hoặc: “Lão sư, ngươi có lầm không? Lâu Vũ năm nay mười tám, Nạp Lan Thiên Vũ hai mươi lăm, nếu năm mười bảy tuổi nàng đã coi trọng Lâu Vũ, khi ấy Lâu Vũ chỉ mới mười bốn a!”

Ngô Câu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy! Nha đầu kia luyến đồng a!”

Mạc Phi có chút cứng ngắc nhìn Ngô Câu Nguyệt: “Lão sư, ngươi gạt ta đúng không?”

Ngô Câu Nguyệt bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, ta gạt ngươi, bất quá hai người này quả thực có chút chuyện cũ thú vị.”

“Chuyện gì vậy?” Mạc Phi tò mò.

“Năm Nạp Lan Thiên Vũ mười bảy tuổi quả thực từng gặp gỡ Lâu Vũ, khi ấy Nạp Lan Thiên Vũ coi trọng một bộ ống nghiệm dược tề của Lâu Vũ, Lâu Vũ không chịu bán, hai người liền đánh một trận. Lâu Vũ tuổi còn nhỏ, không chiếm được tiện nghi, thế nhưng Nạp Lan Thiên Vũ cũng chẳng lợi lộc gì, khi ấy quần áo nha đầu kia bị lôi điện giật rách bươm, suýt chút nữa đã trần truồng trước mặt công chúng, Lâu Vũ lợi dụng tình thế ấy ôm ống nghiệm bỏ chạy.” Ngô Câu Nguyệt cười nói.

Mạc Phi nhíu mày: “Bộ ống nghiệm kia hẳn là cho Lâm Phi Vũ đi?”

Ngô Câu Nguyệt nhún vai: “Ta chỉ biết Lâu Vũ hại nha đầu Nạp Lan Thiên Vũ kia lộ cảnh xuấn thôi, còn bị mang danh tiểu sắc quỷ, về phần bộ ống nghiệm kia thì ta không rõ.”

Mạc Phi gật gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Nghe nói Nạp Lan Thiên Vũ thật sự có ý với Lâu Vũ, bởi vì Lâu Vũ là người nam nhân đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng ta.” Ngô Câu Nguyệt nhướng mi nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi hít sâu một hơi, mẹ nó, tình địch của hắn không ít a!
Bình Luận (0)
Comment