Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 148

Trong hoàng cung, Lâu Phong sắc mặt tái nhợt cớ gắng vận chuyển tinh nguyên lực.

Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng dáng vẻ đầy mồ hôi của Lâu Phong, Nạp Lan Nguyệt thở dài: “A Phong, thương của ngươi vẫn chưa hảo, không cần phải gấp gáp tu luyện đâu.”

Lâu Phong ngẩng đầu, sắc mặt ảm đạm: “Mẫu thân, thực lực của ta đã tuột xuống cấp bốn.”

Nạp Lan Nguyệt an ủi: “Sớm muộn gì cũng luyện trở lại thôi, ngươi không cần sốt ruột.”

Lâu Phong siết nắm tay, không sốt ruột, hắn sao có thể không sốt ruột cơ chứ, đây là thế giới cường giả vi tôn, thực lực không đủ, cho dù hắn dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng cùng ủng hộ của mẫu thân ngồi lên đế vị thì cũng sẽ bị người ta lật đổ.

Lâu Vũ! Lâu Vũ! Hết thảy đều là vì hắn.

“Mẫu thân, phụ hoàng xử lý Lâu Vũ thế nào?”

Nạp Lan Nguyệt thở dài một hơi: “Phụ hoàng ngươi phong hắn làm thiếu tướng, bảo hắn tới rừng Lạc Nhật ngăn cản thú triều rồi.”

Lâu Phong nhíu mày, lạnh giọng nói: “Ta bị hắn hại thành thế này, phụ hoàng cư nhiên lại phong quân hàm cho hắn đi kiến công lập nghiệp, thực không công bình.”

Nạp Lan Nguyệt cố xoa dịu Lâu Phong đang kích động: “A Phong, ngươi bình tĩnh một chút, thú triều bên rừng Lạc Nhật rất hung mãnh, Lâu Vũ đi chuyến này không nhất định có thể quay về.”

“Đêm dài lắm mộng, ta muốn hắn chết! Ta muốn hắn phải chết!” Lâu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Thiên phú của Lâu Vũ thế nào hắn biết rất rõ, tới rừng Lạc Nhật một phen, khi trở về nói không chừng sẽ thăng lên cấp bảy. Chờ Lâu Vũ đạt cấp bảy rồi thì hắn sẽ hoàn toàn không còn cơ hội.

Nạp Lan Nguyệt gật đầu: “Hảo hảo, mẫu thân sẽ nghĩ cách, ngươi đừng kích động.”

Lâu Phong chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt nồng đậm sát ý.



Nạp Lan gia.

Nạp Lan Hình nhìn Nạp Lan Thiên Vũ, thở dài: “Thiên Vũ, ngươi phấn chấn lại một chút đi, một lần thất bại chẳng là gì cả.”

Nạp Lan Thiên Vũ nhìn Nạp Lan Hình mỉm cười quỷ dị, sau đó thong dong nói: “Ta biết a gia gia, Mạc Phi có lẽ mạnh hơn ta, nhưng một người đã chết có mạnh hơn ta cũng chẳng làm gì được.”

Nạp Lan Hình nhìn Nạp Lan Thiên Vũ, sắc mặt nghiêm túc: “Lọ dược tề trong phòng ta là ngươi lấy à?”

Nạp Lan Thiên Vũ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy!”

Nạp Lan Hình nhìn Nạp Lan Thiên Vũ, thở dài một hơi: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Nạp Lan Thiên Vũ híp mắt, thầm nói, thứ mình không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng mơ tưởng, mặc kệ là Lâu Vũ hay danh hiệu thiên tài dược sư, cho dù Mạc Phi càng tài giỏi thì càng phải chết sớm.

….

Phủ tam hoàng tử.

Lâu Vũ thực khó xử hỏi Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi nhất quyết dẫn theo Thiên Diệp à? Một đường này chắc chắn sẽ không yên bình, dẫn theo một gánh nặng như vậy chỉ sợ lại càng bất ổn hơn.”

Thiên Diệp nghiêm mặt nhìn Lâu Vũ, gánh nặng, chết tiệt, đại mỹ nhân hắn đây trong miệng Lâu Vũ cư nhiên lại biến thành gánh nặng, người này rốt cuộc có mắt không vậy?

Mạc Phi nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đừng nói như vậy, nói không chừng Thiên Diệp có thể giúp đỡ một chút đấy.”

Tô Vinh không đồng ý: “Giúp? Giúp cái gì chứ?”

Mạc Phi đảo mắt: “A! Ngươi xem hắn xinh đẹp như vậy, đến khi gặp chuyện biết đâu có thể mê hoặc sát thủ tập kích choáng váng đầu óc, không còn ý chí chiến đấu nữa.”

Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp: “Cái mặt đào hoa của hắn chỉ mê hoặc được đám thiếu nữ chưa trải đời mà thôi, muốn mê hoặc sát thủ thực sự không đáng tin chút nào.”

Mạc Phi chớp mắt nói: “Có lẽ hắn có thể hỗ trợ đối phó thú triều.”

“Hỗ trợ đối phó thú triều? Mạc Phi, ngươi nghĩ hắn mê hoặc được tinh thú à? Trong mắt tinh thú hắn chỉ là một con quái vật hai chân mà thôi, hoàn toàn không có chút mỹ cảm nào, tinh thú sẽ không hứng thú với hắn đâu, à không, có lẽ là có hứng thú, nhưng là hứng thú với một thân thịt non mềm ngon miệng trên ngườ ihắn mà thôi.” Lâu Vũ xấu miệng nói.

Thiên Diệp cau mày, Lâu Vũ này đúng là độc miệng mà!

“Tam hoàng tử, ngươi không cần khinh người như vậy! Bản thiếu gia xuống được phòng bếp ra được phòng khách, đè bẹp soái ca, chiến thắng lưu manh, làm gì tệ hại như ngươi nói chứ?” Thiên Diệp oán trách nói.

“Giỏi thì biểu hiện đi.” Lâu Vũ tức giận nói.

“Biểu hiện thì biểu hiện, ngươi cứ chậm rãi mà chờ, nhất định có thể nhìn ra.”

Mặc kệ thế nào, Thiên Diệp vẫn theo mọi người lên đường.

Nhìn Thiên Diệp ngồi trên tinh xe, Lâu Vũ nói: “Thiên Diệp, ngươi đã nói mình có thể xuống bếp mà, vậy ngươi đi làm cơm cho mọi người đi.”

Thiên Diệp có chút do dự nhìn Lâu Vũ, ánh mắt lóe sáng: “Ta, chỉ một mình ta thôi à?”

“Không làm được à?” Lâu Vũ nhìn chằm chằm Thiên Diệp hỏi.

“Đương nhiên là được, không phải chỉ là làm cơm thôi sao, có gì khó đâu chứ.” Thiên Diệp đứng dậy, mỉm cười với mọi người rồi đi vào phòng bếp.

Thấy Thiên Diệp rời đi, Trịnh Huyên nhìn Mạc Phi, nghiêm túc hỏi: “Tam hoàng tử phi, ngươi dẫn theo một người lai lịch không rõ như vậy có ổn không?”

Mạc Phi có chút khó hiểu: “Có gì không ổn à?”

“Có, cực kỳ có.” Trịnh Huyên trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Người này lớn lên xấu xí, đầu trâu mặt ngựa, vừa nhìn đã thấy có khiếu làm gián điệp, người này vừa có nốt ruồi vừa có vết nhăn, mắt thì bên cao bên thấp, xương gò má lồi lên, giọng the thé như nữ, mũi thì lộ xương, rõ ràng là cái tướng khắc thê a!”

Tô Vinh thực sùng bái nhìn Trịnh Huyên: “Trịnh Huyên, ngươi hiểu thực nhiều a.”

Trịnh Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.

Mạc Phi vuốt cằm thầm nghĩ, xem ra lần trước sau khi chịu thiệt trên tay Thiên Diệp, Trịnh Huyên đã dành thời gian học tập một phen a! Đáng tiếc chỉ thuần túy là nói hưu nói vượn mà thôi. Mặt Thiên Diệp vừa trắng vừa mịn, moi đâu ra nốt ruồi? Trịnh Huyên quá cứng nhắc, căn bản không đáng tin.

Lâu Vũ dùng biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Trịnh Huyên, kích động nói: “Mạc Phi, Trịnh Huyên nói không sai chút nào, ta cảm thấy chúng ta nên đá tên kia ra ngoài.”

Mạc Phi do dự nói: “Không tốt lắm đi, hiện giờ tinh xe đã bay rất cao rồi a!”

Lâu Vũ tự tin nói: “Ngươi yên tâm, ta ra tay tuyệt đối sẽ không để hắn chết đâu, cùng lắm chỉ bán thân bất toại thôi.”

Mạc Phi: “…”

Thiên Diệp bưng mâm thức ăn đi ra: “Đồ ăn tới đây.” Sau đó cẩn thận đặt mâm xuống bàn.

Nhìn thức ăn đen xì xì nhìn không rõ là thứ gì ở trong chén dĩa, Lâu Vũ nghi hoặc nhìn Thiên Diệp, thực ghét bỏ nói: “Thiên Diệp, ngươi nói ngươi xuống được phòng bếp chính là thế này à?”

Thiên Diệp có chút xấu hổ nhìn mấy món ăn mình làm: “A! Này cũng không trách ta được, phòng bếp không đủ dụng cụ, nguyên liệu nấu ăn cũng có hạn nên ta không phát huy được hết khả năng, kỳ thật, khả năng nấu nướng của ta không kém như các ngươi tưởng.”

Trịnh Huyên liếc mắt xem thường, hùng hổ nói: “Ngươi kỳ thực muốn dùng mấy thứ này độc chết chúng ta à? Thực vô trách nhiệm.”

Thiên Diệp bất mãn nhìn Trịnh Huyên: “Trịnh Huyên, không thể nói lung tung được a! Tuy thức ăn ta làm hẳn là không được ngon cho lắm như tuyệt đối sẽ không chết người, cho dù chết thì cũng do dạ dày các ngươi không tốt chứ không phải do ta.”

Mọi người: “…”

Thiên Diệp ân cần nhìn Tô Vinh: “Vinh Vinh, đây là sữa ta đặc biệt pha cho ngươi.”

Tô Vinh có chút miễn cưỡng cười cười, trong số những thứ Thiên Diệp bưng ra thì chỉ có ly sữa này có vẻ bình thường nhất.

Trong ánh mắt chờ mong của Thiên Diệp, Tô Vinh cầm ly sữa hớp một ngụm, sau đó lập tức phun ra.

“Mùi vị sao lạ vậy, sao lại mặn như vậy?” Sắc mặt Tô Vinh có chút vặn vẹo.

Thiên Diệp xấu hổ nói: “A! Ta có bỏ thêm chút đường, nếu mặn thì chắc ta bỏ nhầm muối rồi. Ách, Vinh Vinh, này không thể trách ta được, ngươi cũng biết đường và muối nhìn chẳng khác nhau là mấy mà, ngay cả tam hoàng tử cũng không phân biệt được đâu.”

Tô Vinh: “…”

Mạc Nhất đứng lên, bất đắc dĩ thở dài: “Để ta đi làm cơm.”

Sắc mặt Thiên Diệp lập tức hưng phấn, mừng như điên nói: “Thật tốt quá, ta muốn ăn cháo sữa tổ yến, bỏ nhiều mật một chút.”

Lâu Vũ tức giận trừng mắt: “Không có phần của ngươi!”

Thiên Diệp thở dài, biểu tình thực ủy khuất.

“Trước đó các ngươi nói gì vậy? Ta nghe thấy hình như là nói về ta a.” Thiên Diệp nghiêng đầu nhìn mọi người hỏi.

“Không có gì, thật sự không có gì đâu!” Mạc Phi giấu đầu hở đuôi nói.

Trình Huyên liền chen vào, thực cao ngạo nói: “Chúng ta vừa nói ngươi lớn lên xấu xí, đầu trâu mặt ngựa, vừa nhìn đã thấy có khiếu làm gián điệp, người này vừa có nốt ruồi vừa có vết nhăn, mắt thì bên cao bên thấp, xương gò má lồi lên, giọng the thé như nữ, mũi thì lộ xương, rõ ràng là cái tướng khắc thê.”

Sắc mặt Thiên Diệp sa sầm, ánh mắt tóe lửa giận.

Nhìn sắc mặt Thiên Diệp, không biết vì sao Trịnh Huyên đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm.

Thiên Diệp hít sâu hai hơi, sau đó bổ nhào tới Trịnh Huyên, Trịnh Huyên lập tức giơ tay đập bay Thiên Diệp: “Phi lễ! Phi lễ a! Trịnh Huyên, sao ngươi có thể mưu đồ gây rối với ta như vậy a?”

Thiên Diệp gào thảm thiết, thế nhưng cho dù gào to cỡ nào, Mạc Nhất cũng không tiến ra làm Thiên Diệp nhất thời có chút thất vọng.

Thấy Mạc Nhất không có ý tứ từ phòng bếp đi ra, Trịnh Huyên nhất thời không rõ là Mạc Nhất tin tưởgn mình hay căn bản là mặc kệ, tâm tình cũgn có chút bất ổn.

Trịnh Huyên nhìn Thiên Diệp, lửa giận phừng phừng dâng lên, xắn tay áo, dữ tợn nói: “Ta đập chết ngươi.”

Thiên Diệp vội vàng trốn đông trốn tây, vẻ mặt đau thương: “Tam hoàng tử phi, cứu mạng a! Ta còn phải nối dõi tông đường nữa a, trách nhiệm của ta rất trọng đại a.”

Mạc Phi bất đắc dĩ đỡ trán, kéo ống tay áo Trịnh Huyên: “Xin lỗi, mau xin lỗi!”

Trịnh Huyên không cam lòng cắn răng: “Dựa vào cái gì bắt ta xin lỗi, ta làm đúng mà.”

Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn Trịnh Huyên: “Nếu bây giờ ngươi không chịu xin lỗi, chốc nữa hắn sẽ tới phòng ngủ phun nước miếng lên giường ngươi, tối nay ngươi sẽ nằm trên nước miếng a.”

Trịnh Huyên: “…”

Nghe thấy lời Mạc Phi, sắc mặt Trịnh Huyên lúc trắng lúc xanh.

Lâu Vũ bất đắc dĩ hít sâu một hơi, thấm thía nói: “Chuyến đi này sẽ không yên ổn đâu, ngươi để dành khí lực một chút đi.”

Thiên Diệp ngượng ngùng gật đầu.

Trịnh Huyên có chút sợ hãi nhìn Thiên Diệp: “Nếu ngươi dám phun nước miếng lên giường ta, ta liền…”

Thiên Diệp tò mò chớp chớp mắt: “Ngươi sẽ làm gì?”

Trịnh Huyên nhe nanh: “Ta sẽ phun nước miếng lên mặt ngươi.”

Thiên Diệp vô tội cười: “Trịnh Huyên, ý ngươi là muốn gián tiếp hôn môi ta à? Ngươi nói chuyện thực hàm xúc, bất quá ngươi không phải dạng ta thích a!”

Trịnh Huyên: “…”
Bình Luận (0)
Comment