Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 209

‘Ầm’ một tiếng cửa bị đạp mở, nhóm Mạc Phi đồng loạt nhìn ra cửa.

Béo lão đầu cau mày đứng ngoài cửa, nổi trận lôi đình nói: “Các ngươi nhàn nhã thực a! Người ta kéo tới tận cổng học viện mà các ngươi vẫn thờ ơ, có chút tiền đồ được không a! Bị mắng như vậy cũng không có phản ứng, các ngươi có cốt khí không?”

Đường Thiên Thái ngồi trên đùi Tô Vinh, nghe vậy liền rúc vào trong lòng ngực Tô Vinh.

Mạc Phi vui vẻ nói: “Viện trưởng sư phụ, ngài đừng nóng giận, chúng ta là ai a? Chúng ta là đệ tử của ngài, mà ngài là ai chứ? Ngài chính là viện trưởng học viện Thiên Hà a! Cái đám vớ vẩn kia chạy tới khiêu chiến thì chúng ta phải ứng chiến à, kia không phải tự hạ thấp mình sao?”

Béo lão đầu liếc Mạc Phi, cau mày: “Ngươi nói có lý a!”

Mạc Phi gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên a!”

“Đương nhiên cái gì! Căn bản là không chính đáng.” Béo lão đầu tức giận nói.

Mạc Phi vô tội trừng mắt: “Không chính đáng nhưng đúng a!”

Béo lão đầu trợn mắt nhìn Mạc Phi, hung ác nói: “Chuyện hôm nay cho qua, lần sau nếu đám kia còn tới khiêu khích, các ngươi nhất định phải ứng chiến, hơn nữa còn phải chiến thắng.”

Mạc Phi gật đầu, cúi thấp đầu nói: “Nhất định nhất định.”

Nhìn dáng vẻ chân thành của Mạc Phi, béo lão đầu gật đầu rời đi.

Thấy béo lão đầu rời đi, Mạc Phi thở dài một hơi.

Đường Thiên Thái ngây thơ nhìn Mạc Phi: “Phi Phi ca, lão đầu kia là ai vậy? Thực béo, thực hung dữ a!”

Béo lão đầu vừa mới ra cửa liền nghe thấy âm thanh non nớt ngây thơ của con nít, nhất thời tức giận sôi gan.

“Đó là viện trưởng đại nhân, viện trưởng này nhìn là biết yếm được rất nhiều tiền riêng, ăn đến béo mập đến vậy mà.” Mạc Phi thực hâm mộ nói.

Đường Thiên Thái nghiêng đầu, nhìn Mạc Phi hỏi: “Phi Phi ca, sao ngươi lại nói như vậy với lão đầu kia? Trước đó ngươi đâu có nói vậy, rõ ràng ngươi nói, da mặt ngươi dày a.”

“…” Mạc Phi nhún vai: “Nhóc con, ngươi thì biết gì chứ? Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, phải dùng phương pháp thích hợp với tình thế a.”

Đường Thiên Thái tựa hồ có chút hiểu, lại có chút không hiểu.

****

Học viện Tinh Thần.

Doãn Nhu Hân cùng một thiếu nữ tên là Lý Bích Quân cùng đi tới phòng viện trưởng.

“Bích Quân, ngươi biết viện trưởng tìm chúng ta có việc gì không?” Doãn Nhu Hân hỏi.

Lý Bích Quân cười một tiếng nói: “Viện trưởng học viện Thiên Hà mới thu nhận sáu đồ đệ, viện trưởng tựa hồ có chút không yên lòng, tìm chúng ta tới đại khái là muốn dẫn chúng ta qua học viện Thiên Hà thăm dò một chút.”

Doãn Nhu Hân bất đắc dĩ nói: “Viện trưởng cũng quá lo lắng rồi đi, ta nghe nói mấy hôm trước Triệu Vô Tâm đã qua bên đó khiêu chiến, căn bản không có ai đáp lại, ta thấy sáu học viên kia cũng chẳng có gì lợi hại.”

Lý Bích Quân mỉm cười: “Đồ đệ của viện trưởng Thiên Hà, không thể không đề phòng a!”

****

Học viện Thiên Hà.

“Mấy vị sư đệ, người của học viện Tinh Thần tới rồi, viện trưởng gọi các ngươi mau tới sân khiêu chiến.” Một học viên nói.

Mạc Phi sờ cằm: “Người của học viện Tinh Thần à, ai tới?”

“Lục đại mỹ nữ.” Một học viên kích động nói.

Mạc Phi chà chà tay: “Mỹ nữ được a! Ta thích mỹ nữ nhất.”

Tiểu Thái đang lắc trống bỏi ngừng lại, nghiêm nghị nói: “Ta phải mét Vũ ca ca.”

Mạc Phi nhéo má Tiểu Thái: “Ngươi là cái tên nhóc con không có lương tâm, quên ai mua thức ăn ngon cho ngươi rồi hả?”

Tiểu Thái phồng má: “Phi Phi ca mua, thế nhưng Vũ ca ca mua còn nhiều hơn a!”

Mạc Phi: “…”

Mạc Nhất đứng dậy: “Thiếu gia, chúng ta đi trước đi.”

Mạc Phi gật đầu: “Hảo.”

Đường Thiên Thái đeo mặt nạ cọp lắc lắc trống bỏi đi theo sau Tô Vinh đến đài khiêu chiến.

Béo lão đầu nhìn Mạc Phi, Mạc Nhất cùng Tô Vinh thì nhíu mày, có chút bất mãn: “Sao chỉ có ba đứa, ba đứa kia đâu?”

Mạc Phi nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Không biết chạy tới nơi quỷ nào rồi.”

Béo lão đầu nhìn Đường Thiên Thái hỏi: “Sao còn dẫn theo cả tiểu quỷ này?”

Mạc Phi mỉm cười, xoa xoa tóc Tiểu Thái: “Dẫn nó theo mở mang tầm mắt.”

Nhiếp Hưng Hải đảo mắt qua đám người Mạc Phi, với thực lực của hắn thì có thể dễ dàng nhìn thấu cấp bậc của nhóm Mạc Phi.

Nhiếp Hưng Hải cau mày, thầm nói: “Ba người cấp bảy, tư chất thật sự không tệ, thế nhưng vẫn cách tuyệt đỉnh một chút.

Nhiếp Hưng Hải bật cười, thầm nghĩ, lão đầu Trần Thiên Hà này không phải nhận bừa, thực sự thu nhận được vài hạt giống tốt.

Ánh mắt Đườgn Thiên Thái dừng lại trên sáu mỹ nữ đứng bên cạnh Nhiếp Hưng Hải, nhìn thấy Doãn Nhu Hân thì con ngươi xinh đẹp nhất thời lóe lên vài phần căm hận.

“Trần lão đầu, ba người này chính là đồ đệ ngươi mới thu nhận à?” Nhiếp Hưng Hải mỉm cười hỏi.

Béo lão đầu gật đầu: “Đúng vậy! Còn ba đứa nữa.”

Mạc Phi thấp giọng nói: “Viện trưởng sư phụ, người này là ai vậy?”

Béo lão đầu bật cười, trong lòng nhất thời cân bằng trở lại, đám nhóc không có kiến thức này mặc dù không biết hắn nhưng cũng không biết Nhiếp Hưng Hải a: “Hắn là viện trưởng học viện Tinh Thần.”

“Hóa ra là viện trưởng học viện Tinh Thần, hèn chi…” Mạc Phi giống như hiểu ra gật gù.

Béo lão đầu khó hiểu hỏi: “Hèn chi cái gì?”

“Hèn chi bên người có nhiều mỹ nữ như vậy, nhãn phúc của lão đầu này thực tốt a…” Mạc Phi thực hâm mộ nói.

Béo lão đầu cười phá lên.

Sắc mặt Nhiếp Hưng Hải xanh mét, với thực lực của hắn tự nhiên có thể nghe rõ lời béo lão đầu cùng Mạc Phi, lần đầu tiên hắn cảm thấy thống hận bản thân vì sao lại có thính lực tốt như vậy.

“Viện trưởng sư phụ, bọn họ tới làm gì vậy?” Mạc Phi khoanh tay hỏi.

“Bọn họ tới giao lưu.” Béo lão đầu lạnh lùng nói.

“Giao lưu? Tới đánh nhau thì có.” Mạc Phi bỉu môi.

Béo lão đầu gật đầu: “Đúng vậy, tới tìm ngươi đánh nhau.”

Ánh mắt Mạc Phi sáng lấp lánh: “Viện trưởng sư phụ, nếu đánh thắng, ngươi sẽ cho chúng ta chỗ tốt gì a?”

Mặt béo lão đầu đầy hắc tuyến: “Chỗ tốt?”

Mạc Phi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Đúng vậy! Không có chỗ tốt thì ai thèm làm chứ!”

“…ngươi đánh thắng, mấy mỹ nữ kia nói không chừng sẽ sùng bái uy phong của ngươi, lấy thân báo đáp, đây chính là chỗ tốt lớn nhất a!” Béo lão đầu tức giận nói.

Mạc Phi không đồng ý: “Viện trưởng sư phụ, ngươi cũng không phải không biết ba chúng ta đều lập gia đình rồi, mỹ nữ sùng bái thì có lợi ích gì chứ!”

Béo lão đầu tức giận nói: “…trừ cái này ra thì không còn gì nữa.”

Mạc Phi khổ sở nói: “Không có?”

Béo lão đầu nhịn không được nói: “Không có.”

“Thật sự không có?” Mạc Phi không tin.

“Thật sự không có.” Béo lão đầu đinh ninh nói.

Mạc Phi trừng mắt: “Viện trưởng sư phụ, con người của ta lá gan có hơi nhỏ, nếu không được chỗ tốt thì thì vừa lên đài rất có thể ta sẽ chủ động nhận thua a.”

Béo lão đầu trợn to mắt, không dám tin nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi thực vô tội nhìn béo lão đầu.

Lời hai thầy trò, Nhiếp Hưng Hải nghe thấy rất rõ ràng, hắn có chút hứng thú nhìn Mạc Phi, con ngươi lóe lên vài phần bất ngờ.

Nghĩ đến tính cách tham tài của Mạc Phi, béo lão đầu hít sâu một hơi: “Thắng một người, một ngàn tinh tinh.”

Sắc mặt Mạc Phi lập tức hớn hở: “Sư phụ, ngươi thực rộng lượng a!”

Béo lão đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi: “Nếu ngươi dám thua thì xem ta làm thế nào thu thập ngươi.”

Mạc Phi kéo một học viên qua nói: “Vị học trưởng này, làm phiền ngươi tìm ba người còn lại của nhóm chúng ta, nói với bọn họ là có mối làm ăn lớn, đừng nghịch nữa, mau tới kiếm tiền.”

Béo lão đầu xoắn xuýt nhìn Mạc Phi: “Ngươi chỉ được có chút tiền đồ đó thôi à?”

Mạc Phi thực ai oán thở dài: “Viện trưởng đại nhân, ngươi là người giàu, làm sao hiểu được bi ai của học viên nghèo chúng ta a!”

Béo lão đầu nhịn không được bật cười.

Thấy béo lão đầu cùng Mạc Phi đã bàn bạc xong, Nhiếp Hưng Hải nháy mắt với Doãn Nhu Hân, Doãn Nhu Hân hệt như hồ điệp xuyên hoa nhảy lên sân đấu.

Doãn Nhu Hân lạnh nhạt nhìn về phía đám Mạc Phi: “Doãn Nhu Hân, vị nào sẽ lên đài giao lưu?”

Doãn Nhu Hân mặc lam y, thoạt nhìn vô cùng sức quyến rũ.

Mạc Phi sờ cằm nghĩ thầm, người đầu tiên lại là nha đầu chết tiệt này.

Đường Thiên Thái nhìn thấy Doãn Nhu Hân lên đài, lập tức xù lông: “Đại tẩu, đại tẩu, ngươi nhanh lên đánh bại nàng đi, đại tẩu, nhanh lên, nhanh lên a!”

Đường Thiên Thái cứ kêu đại tẩu mãi không thôi, làm Tô Vinh ngượng đỏ mặt.

Mạc Phi có chút suy nghĩ nhìn Đường Thiên Thái: “Vinh Vinh, đã vậy thì ngươi lên đi.”

Mạc Phi nhìn Tô Vinh, bồi thêm một câu: “Một ngàn tinh tinh đó a! Rất nhiều a!”

“…” Tô Vinh bất đắc dĩ thở dài, bay lên sân đấu.

Lý Bích Quân nhìn Tô Vinh, có chút bất ngờ nói: “Thật không ngờ có người dám ứng chiến, chẳng lẽ nghe nói chiến thắng được một ngàn tinh tinh nên nóng đầu sao?”

Nhiếp Hưng Hải híp mắt: “Các ngươi đừng xem thường bọn họ, cả ba người đó tuổi đều chưa vượt quá hai mươi nhưng đều là tinh sư cấp bảy.”

Lý Bích Quân sửng sốt một chút, nhất thời ngây dại.

Hai người trên sân đã bắt đầu giao chiến.

Một đoạn dây lụa lam sắc phóng về phía Tô Vinh, dây lụa thoạt nhìn mềm mại nhưng lực đạo lại kinh người.

Tô Vinh né tránh đoạn lụa tập kích.

“Tốc độ nhanh thật a! Có thể tránh được.” Lý Bích Quân cả kinh.

Tô Vinh túm lấy dây lụa vung mạnh, ngay sau đó vô số lưỡi dao gió bay ra, dây lụa thoáng chốc đã bị cắt thành mảnh vụn.

Lý Bích Quân trợn tròn mắt: “Thức tỉnh giả hệ phong.”

Con ngươi Nhiếp Hưng Hải lóe lên chút kinh ngạc, thức tỉnh giả hệ đặc biệt, trước giờ chưa từng nói qua.

Đường Thiên Thái kích động nhảy cẫng lên: “Đại tẩu cố lên, đánh bại nữ nhân xấu xa đó đi, đại tẩu cố lên, đánh bại nữ nhân lường gạt đó đi, đại tẩu cố lên, đánh bại Thái Bình công chúa…”

Âm thanh non nớt của Đường Thiên Thái vọng lên sân đấu, chẳng những Doãn Nhu Hân đỏ mặt, Tô Vinh cũng thực quẫn bách.

Tô Vinh nhìn Doãn Nhu Hân, thầm nghĩ, tốc chiến tốc thắng sớm kết thúc thôi, bằng không sẽ mất hết mặt mũi mất.

Vô số lưỡi dao gió bay về phía Doạn Nhu Hân, mỗi lưỡi đều mang theo sát ý nồng đậm.

Doãn Nhu Hân chật vật tránh trái tránh phải, con ngươi Tô Vinh lóe lên một tia lệ quang, thân thể hệt như một làn khói vọt về phía Doãn Nhu Hân.

Doãn Nhu Hân bị một quyền của Tô Vinh đánh trúng bụng, còn không kịp để nàng hồi phục tinh thần, một con dao găm sáng bóng đã để ngay trên cổ Doãn Nhu Hân.

Năm mỹ nữ bên cạnh Nhiếp Hưng Hải trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

“Doãn sư muội thua sao?” Tân Minh Nguyệt không dám tin hỏi.

Lý Bích Quân cau mày: “Lại còn thua nhanh như vậy.”

“Hóa ra người này lợi hại như vậy, còn tưởng hắn là người yếu nhất trong ba người.” La Lan quận chúng lẩm bẩm.

Nhiếp Hưng Hải thở dài: “Hắn đúng là người yếu nhất trong ba bọn họ.”

Lý Bích Quân trợn to mắt: “Không thể nào?”

Nhiếp Hưng Hải cau mày: “Đừng xem thường người ta.”
Bình Luận (0)
Comment