Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 222

Mạc Phi ôm lấy cánh tay Lâu Vũ, cười nói với Đới Nhiêu: “Thật ra thì mặc dù Lâu Vũ không thể sinh con nhưng ta vẫn cảm thấy hắn rất tốt.”

Đới Nhiêu nhíu mày nhìn Mạc Phi, thành khẩn nói: “Mạc Phi đồng học, ngươi thích hợp với người tốt hơn.”

Lâu Vũ thực cảm động nhìn Mạc Phi, sau đó quay đầu hung ác nhìn Đới Nhiêu: “Nha đầu chết tiệt, ngươi mau cút đi đi, bằng không ta đã đá ngươi bay ra ngoài đấy.”

Đới Nhiêu nhíu chặt mày, nghiêm túc nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi đồng học, có phải hắn uy hiếp ngươi không?”

“…” Mạc Phi.

“Nha đầu chết tiệt, ngươi thiếu đánh đúng không, hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, lưỡng tình tương duyệt đó hiểu không hả? Ngươi không hiểu thì đừng có nói lung tung.” Lâu Vũ cắn răng nói.

Đới Nhiêu híp mắt nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi đồng học, ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, mặc dù dáng dấp hắn nhìn cũng đẹp nhưng tinh thần lực thật sự không cao, ở cùng một chỗ với người như vậy, ngươi không thể sinh được bảo bảo có tinh thần lực cường đại đâu.”

Mạc Phi: “…”

Lâu Vũ trợn trừng mắt: “Nha đầu, ngươi nói đủ chưa? Còn dám nói nữa ta sẽ xé rách miệng ngươi đấy.”

Đới Nhiêu nhíu mày, có chút khinh thường nhìn Lâu Vũ nói: “Mạc Phi đồng học, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, người thô lỗ như vậy thực sự không thích hợp với ngươi.”

Mạc Phi gật đầu, lắng nghe nói: “Rồi rồi rồi, ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, Đới Nhiêu tiểu thư đi trước đi.”

Đới Nhiêu trợn mắt nhìn Lâu Vũ một cái, sau đó âm trầm rời đi.

Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Nha đầu chết tiệt này trúng tà rồi đi?”

Nhìn biểu tình dữ tợn của Lâu Vũ, Mạc Phi vỗ vỗ bả vai Lâu Vũ: “Ngươi đừng tức giận như vậy, dù sao người ta cũng khen ngươi mà.”

Lâu Vũ có chút khó hiểu nhìn Mạc Phi: “Khen? Nàng ta khen ta lúc nào?”

Mạc Phi nhún vai: “Người ta khen ngươi dáng dấp đẹp a!”

Lâu Vũ: “…”

Béo lão đầu ngồi bên kia xem hồi lâu thì đứng dậy nói: “Đới Nhiêu là người Đới gia, gia tộc này đó giờ vẫn luôn theo đuổi tinh thần thuật, cuồng đến mức mất lí trí.”

“Vì đào tạo hậu nhân có tinh thần lực cường đại, thành viên của gia tộc này, nếu là nam thì từ nhỏ được giáo dục phải theo đuổi những nữ tử có tinh thần lực cao cường, nữ thì được căn dặn phải gả cho nam tử có tinh thần lực cao cường.”

“Thuật sư tinh thần quả thực không dễ xuất hiện, thế nhưng ở Đới gia thì quả thực không thiếu.”

Lâu Vũ nghiến răng: “Còn có gia tộc vậy sao, thực sự không thể hiểu được.”

Béo lão đầu cười híp mắt: “Không thể không nói a đồ đề, sức quyến rũ của ngươi đúng là lớn thật, Đới Nhiêu ở học viện Tinh Thần được gọi là mỹ nhân băng sơn, bao nhiêu người muốn theo đuổi nhưng không được đoái hoài, thực không ngờ nàng lại muốn theo đuổi ngươi, ngươi cũng lợi hại thật a!”

Mạc Phi nhăn mặt, có chút nhức đầu nói: “Rõ ràng là họa từ trên trời giáng xuống!”

Béo lão đầu vỗ mạnh vai Mạc Phi, không đồng ý nói: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, diễm ngộ mà là họa từ trên trời giáng xuống à?”

“Còn không phải họa sao?” Lâu Vũ trừng mắt.

Béo lão đầu có chút thương hại nhìn Lâu Vũ: “Đối với ngươi thì quả thực có thể xem là tai họa.”

Biểu tình Lâu Vũ có chút bất thiện nhìn béo lão đầu, béo lão đầu ngượng ngùng cười một tiếng.



Học viện Tinh Thần.

Lần dị tượng này là Mạc Phi đưa tới, tên mập chết tiệt kia đúng là tốt số, thu nhận được một âm nguyên sư có tư chất xuất sắc như vậy làm đồ đệ.” Viện trưởng tinh thần chua xót nói.

“Cũng không thể nói vậy, nếu không có Đới Nhiêu, chỉ dựa vào một mình Mạc Phi thì cũng không thể nháo ra động tĩnh lớn như vậy.” Phó viện trưởng nói.

“Cũng đúng, lần thăng cấp này để học viện Thiên Hà chiếm được lợi lớn, quả thực làm người ta bất mãn mà!” Viện trưởng Tinh Thần ghen tị nói.

“Lão Thiên Hà kia hẳn cũng buồn bực, lão muốn kiếm tinh tinh tới muốn điên rồi, âm thầm tổ chức bán vé chợ đen, rất nhiều học viên của học viện chúng ta mua được vé cũng nhờ vào phúc của lão béo kia, hiện giờ có lẽ lão hối hận muốn chết rồi.”

Viện trưởng Tinh Thần bật cười: “Đúng là phong cách của hắn, rất thích làm mấy chuyện vụng trộm như vậy, tính tới tính lui, kết quả không ngờ lại gặp phải kết cục như vậy đi.”

“Học viện Thiên Hà có hơn ngàn người tới nghe, thế nhưng chỉ có hai mươi người đột phá, so ra học viện chúng ta chỉ hơn trăm người nhưng lại có tới năm người đột phát.”

“Xét ra, cho dù học viện Thiên Hà dốc toàn lực thì vẫn không bằng học viện Tinh Thần chúng ta.” Phó viện trưởng có chút ngạo nghễ nói.

“Nghe nói dưới tay tên mập chết bầm kia có một đồ đệ gọi là Thiên Diệp, thực lực ngang ngửa tinh sư cấp chín?” Viện trưởng tinh thần tò mò hỏi.

“Đúng vậy, lai lịch của Thiên Diệp kia có chút rối rắm.”

“Lai lịch gì?” Viện trưởng Tinh Thần hăng hái hỏi.

“Nghe nói hắn là người Đường gia, hơn nữa còn là dòng chính, tư chất rất kém, tu luyện mười mấy năm chỉ là tinh sư cấp hai. Ngay từ bé Thiên Diệp đã có hôn ước với Doãn Nhu Hân, khoảng hai năm trước bởi vì có ý đồ xấu chuốc thuốc Doãn Nhu Hân muốn cưỡng ép nàng ta nên bị đày tới vực ngoại. Khoảng thời gian trước Thiên Diệp cùng vài người bên vực ngoại quay về, trở thành đồ đệ của lão mập Thiên Hà, thực lực còn đột nhiên tăng mạnh.” Phó viện trưởng chầm chậm nói.

“Thiên Diệp có quan hệ với Doãn Nhu Hân à?” Viện trưởng Tinh Thần có chút kinh ngạc.

“Nghe nói là vậy, chuyện năm đó tựa hồ có ẩn tình, Thiên Diệp rất có thể đã bị bẫy.” Phó viện trưởng gật đầu.

“Ta nhớ ra rồi, ngày đó lúc Doãn Nhu Hân giao thủ với Tô Vinh của học viện Thiên Hà thì có một đứa nhỏ mắng Doãn Nhu Hân là người xấu, là kẻ lường gạt.”

“Đứa nhỏ kia rất có thể là đệ đệ Thiên Diệp, Đường Thiên Thái.”

Viện trưởng Tinh Thần khẽ thở dài một hơi, thực tiếc nuối nói: “Hạt giống tốt như vậy lại bị Đường gia đày đi, quả thực là có mắt không tròng mà.”

Viện trưởng Tinh Thần híp mắt, những thiếu niên có tư chất tốt của Đường gia đều nhập học ở học viện Tinh Thần.

Đường Thiên Diệp tuổi không lớn đã là tinh sư cấp tám, toàn bộ Đường gia có lẽ chỉ có Đường Thiên Thánh có thể so bì.

Đáng tiếc… viện trưởng Tinh Thần lắc đầu, thầm nghĩ, tiện nghi cho tên mập kia.



Học viện Thiên Hà.

Lâu Vũ có chút nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, Đường Thiên Thài ngồi trên đùi Tô Vinh, ánh mắt đảo theo Lâu Vũ.

“Đại tẩu, sao hắn cứ đi tới đi lui vậy.” Đường Thiên Thái chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi.

“Bởi vì hắn phiền não.” Tô Vinh đáp.

“Sao lại phiền não?” Đường Thiên Thái nghiêng đầu.

“Bởi vì có nữ nhân muốn cướp vợ của hắn.”

“Đại tẩu, ta biết rồi, bởi vì hắn không đánh lại nữ nhân kia, vợ sắp bị cướp đi rồi nên phiền não đúng không?” Đường Thiên Thái nhanh trí nói.

“Tiểu quỷ như ngươi biết gì mà nói? Nữ nhân kia sao có thể là đối thủ của ta.” Lâu Vũ nóng nảy quát.

Đường Thiên Thái rụt cổ, đáng thương nhìn Lâu Vũ.

Lâu Vũ hung hãn trợn mắt, Đường Thiên Thái hoảng sợ rụt đầu trốn vào lòng Tô Vinh.

“Không tốt, không tốt a.” Một học viên vội vàng chạy vào.

“Xảy ra chuyện gì?” Lâu Vũ nhịn không được hỏi.

“Ngoài cổng học viện có một người tới khiêu chiến Mạc Phi.”

Lâu Vũ híp mắt: “Rốt cuộc là sao?”

“Người nọ là Lý Thiên Kiếm, nghe nói hắn vẫn luôn theo đuổi Đới Nhiêu.” Một học viên khác đáp.

Lâu Vũ cười lạnh: “Theo đuổi Đới Nhiêu, nha đầu đầu óc có vấn đề kia mà cũng có người theo đuổi à, đầu óc người này khẳng định cũng có vấn đề.”

Học viên kia cười gượng: “Đầu óc Lý Thiên Kiếm đồng học hình như bình thường.”

“Lý? Lý Thiên Kiếm là người của Lý gia trong tứ đại gia tộc à?” Tô Vinh hỏi.

Đường Thiên Thái non nớt đáp: “Đúng vậy đại tẩu, Lý Thiên Kiếm là thiên tài của Lý gia, nghe nói Lý Thiên Kiếm ngậm tiểu kiếm chào đời, ta cảm thấy như vậy thực giỏi, thế nhưng đại ca lại nói, không thể ngậm kiếm ở trong miệng, sẽ bị đâm vào kẽ răng.”

Tô Vinh: “…”

Lâu Vũ giơ nắm đấm: “Ta sẽ tiếp tên này.”

“Lâu đồng học, người đối phương muốn khiêu chiến là Mạc Phi đồng học.”

Lâu Vũ cười lạnh: “Buồn cười, đối phương muốn khiêu chiến vợ ta thì phải vượt qua ta trước!”



Thấy Lâu Vũ được mọi người vây quanh tiến ra, con ngươi Lý Thiên Kiếm lóe lên vài tia sát ý: “Ngươi là Mạc Phi?”

Lâu Vũ âm trầm nói: “Không phải.”

Sắc mặt Lý Thiên Kiếm trầm xuống: “Ta tới tìm Mạc Phi, người không liên quan cút ngay cho ta.”

Lâu Vũ híp mắt: “Vô duyên vô cớ tới tìm vợ ta, người nên cút là ngươi mới đúng.”

Lý Thiên Kiếm ngẩn người: “Ngươi cùng Mạc Phi là bạn lữ.”

Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lý Thiên Kiếm đột nhiên tức giận mắng: “Ngươi là bạn lữ Mạc Phi sao không chịu coi trọng hắn, để hắn trêu chọc nữ nhân của người khác.”

“Buồn cười, bản thân ngươi vô năng không quản được nữ nhân của mình thì thôi đi, ngược lại lại đổ tội lên đầu vợ ta, ngươi đúng là giống y hệt nữ nhân kia, đầu óc có vấn đề.” Lâu Vũ âm trầm nói.

Lý Thiên Kiếm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâu Vũ: “Tên chết tiệt này….” Lý Thiên Kiếm vung kiếm chém thẳng về phía Lâu Vũ.

Lôi quang quanh người Lâu Vũ chợt lóe hình thành một chiếc chiến y che chắn.

Tô Vinh hỏi: “Thiên Diêp, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?”

“Dĩ nhiên là Lâu Vũ rồi.” Thiên Diệp không chút nghĩ ngợi nói.

Tô Vinh có chút kinh ngạc nhìn Thiên Diệp: “Ngươi xem trọng Lâu Vũ như vậy à?”

Thiên Diệp bật cười: “Có câu nhịn quá hóa cuồng, gần nhất Lâu Vũ chịu rất nhiều kích thích, ta đoán hắn sẽ nhân dịp này bùng nổ.”

“…”

Đường Thiên Thái siết nắm tay: “Lâu ca ca nhất định có thể đánh thắng tên ngậm tăm xỉa răng chào đời kia.”

Tô Vinh bất đắc dĩ nói: “Không phải tăm xỉa răng, là tiên thiên linh kiếm.”

Đường Thiên Thái nghiêng đầu: “Đại ca nói tiên thiên linh kiếm chính là tăm xỉa răng a.”

Tô Vinh: “…”
Bình Luận (0)
Comment