Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 31

Thấy mặt Mạc Nhất bị thương, Mạc Phi hỏi: “Ngươi giao thủ với Tô Vinh à?”

Mạc Nhất gật đầu: “Đúng vậy!”

“Ai thắng?”

“Bất phân thắng bại!” Mạc Nhất thản nhiên nói.

Mạc Phi nhíu mày: “Sao lại bất phân thắng bại, ta đánh không lại tam hoàng tử nhưng ngươi nhất định phải cản tên Tô Vinh kia lại, giúp ta lấy lại chút mặt mũi a.”

Mạc Nhất gật đầu: “Ừm, ta sẽ cố gắng, thực lực Tô Vinh kỳ thực cũng không quá tốt, chỉ là hậu trường lớn, tài nguyên nhiều thôi.”

“Yên tâm đi, bây giờ chúng ta có tiền rồi, ta làm một món thần khí, có thần khí rồi thực lực của ngươi sẽ tăng vèo vèo, đến khi đó Tô Vinh Vương Vinh gì cũng không phải đối thủ của ngươi.” Mạc Phi vô cùng tự tin nói.

Mạc Nhất cười khẽ: “Vậy làm phiền thiếu gia.”



Lâu Vũ cùng Tô Vinh đứng trước cửa phòng Mạc Nhất, sắc mặt hai người đều có chút khó coi. Lâu Vũ vốn định tới xem thương thế của Mạc Phi, không ngờ lại vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai chủ tớ bên trong.

Lâu Vũ cùng Tô Vinh nhìn nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.

Tô Vinh xị mặt, lúc Lâu Vũ đột phá cấp năm từng bị người ta ám toán, tuy thành công đột phá nhưng cũng làm tổn thương kinh mạch, chuyện này rất ít người biết, thế mà tam hoàng tử phi cư nhiên lại…

Lâu Vũ yên lặng rời đi, Tô Vinh cũng vội vàng đuổi theo: “Tam hoàng tử, Mạc thiếu nói cửu diệp bổ thiên thảo có thể trị, có cần phái người tìm kiếm không?”

Lâu Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Vinh: “Ngươi tin mấy lời nói bậy của hắn à?”

Tô Vinh xấu hổ cười cười: “Cũng nên thử một lần.”

Lâu Vũ phản bác: “Nói không chừng chính là cái bẫy.”

Tô Vinh gật đầu, thế nhưng trong lòng lại thầm nghĩ nhất định phải điều tra loại tinh thảo cửu diệp bổ thiên thảo kia.



Trong phòng, Mạc Phi vuốt cằm hỏi: “Trong tay chúng ta bây giờ có bao nhiêu tinh tệ.”

Mạc Nhất cân nhắc một chút: “Nếu bán công ty Thiên Hà đi thì có khoảng bốn trăm vạn tinh tệ.”

Nếu bán Thiên Hà chung với thiết bị phối dược trong công ty thì có thể bán hơn tám trăm vạn, bất quá Mạc Phi luyến tiếc nên chỉ bán công ty mà thôi, được bốn trăm vạn.

“Số vàng bạc trang sức mà chúng ta gôm được của phu nhân tiểu thư trước khi rời đi bán được một trăm vạn, hiện giờ trong tay chúng ta có tổng cộng năm trăm vạn.” Mạc Nhất nói tiếp.

Mạc Phi gật đầu lên mạng, bắt đầu mua tài liệu cần thiết.

Hồng Thiên tinh có một loại trận bàn tu luyện trợ giúp cho việc tu luyện, Mạc Phi vốn đã muốn chế tạo từ sớm rồi, chỉ là túi tiền eo hẹp, vẫn luôn không có cơ hội.

Mạc Phi chọn lựa tài liệu thích hợp, tinh tệ cũng không ngừng vứt ra. Chờ Mạc Phi chọn xong thứ cuối cùng, tinh tệ trong thẻ cũng chỉ còn lại mười lăm vạn.

Nhìn tinh tệ trong thẻ, Mạc Phi thực đau khổ.

Mạc Nhất an ủi: “Thiếu gia đừng quá đau lòng, tinh tệ không còn nhưng có thể kiếm lại mà.”

Mạc Phi gật đầu: “Nói rất đúng.”

Tốc độ vận chuyển hàng hóa của tinh tế rất nhanh, Mạc Phi vừa đặt mua không lâu thì hàng đã được gửi tới.

Mạc Phi nhận hàng, sau đó chui vào phòng Mạc Nhất.

Mạc Phi tôi luyện vài loại tinh thảo thành chất lỏng rồi rót vào ống bút khắc, sau đó cần thận dùng bút khắc khắc minh văn lên trận bàn.

Bởi vì sơ sẩy nên trận bàn đầu tiên bị thất bại, có kinh nghiệm thực tiễn, lần thứ hai Mạc Phi lại càng cẩn thận hơn, cuối cùng cũng tìm được cảm giác, thuận lợi hoàn thành trận bàn thứ hai.

Mạc Phi tổng cộng khắc ra sáu trận bàn tụ nguyên, sau khi chế luyện xong, Mạc Phi trợn tròn mắt, tụ nguyên cần có tinh hạch để hoạt động, một viên tinh hạch cấp ba có thể chống đỡ được một ngày, với số tinh tệ ít ỏi còn trong tay bọn họ, hiển nhiên là không đủ dùng.



Tô Vinh vừa mới tiến vào đại sảnh, Mạc Phi lập tức bổ nhào tới: “Tô thiếu, ngài tới rồi a!”

Thấy Mạc Phi nhiệt tình như vậy, Tô Vinh có chút lúng túng: “Mạc thiếu, ngươi có việc gì à?”

“Ngươi thật thông minh, liếc mắt liền biết ta có việc.” Mạc Phi khen ngợi.

Tô Vinh xấu hổ cười cười: “Mạc thiếu, ngươi rốt cuộc có việc gì, nói đi.”

Mạc Phi gật đầu: “Chúng ta mới phát hiện ra một loại thần khí.”

Mạc Nhất gật đầu phụ họa: “Loại thần khí này gọi là trận bàn tu luyện.”

Tô Vinh nhướng mày, thần khí, trước đó Mạc Phi quả thật có nói sẽ chế luyện thần khí, cư nhiên thật sự làm được.

Mạc Nhất lấy ra một cái trận bàn to cỡ nửa lòng bàn tay: “Thứ này chính là trận bàn tu luyện trong truyền thuyết, ngươi đeo nó trên người, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi.”

“Gấp đôi?” Tô Vinh hỏi.

Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy, gấp đôi, đeo thứ này trên người, ngươi vốn cần mười năm để thăng lên cấp bốn thì bây giờ chỉ cần năm năm thôi.”

Tô Vinh có chút hoài nghi nhìn Mạc Phi: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi, bản hoàng tử phi việc gì phải lừa ngươi? Tốc độ tu luyện gấp đôi có nghĩa là gì ngươi biết không, có nghĩa là ngươi vốn là bao cỏ thì hiện giờ có thể miễn cưỡng xem là ưu tú, Mạc Nhất, đưa cho hắn luyện thử đi.” Mạc Phi nói.

Mạc Nhất đưa trận bàn cho Tô Vinh, Tô Vinh nửa tin nửa ngờ nắm trận bàn trong tay.

Tô Vinh kinh ngạc phát hiện tinh nguyên lực trong tay nhanh chóng tụ lại, quả thật tốc độ tu luyện tăng lên gấp đôi. Trái tim Tô Vinh mất khống chế nảy lên thình thịch.

Mạc Phi hai mắt lóe sáng nhìn Tô Vinh: “Cảm giác thế nào?”

Tô Vinh cười cười: “Rất tốt.”

“Nể tình người quen, ta sẽ tính giá ưu đãi cho ngươi.” Mạc Phi nói.

“Bán cho ta?” Tô Vinh có chút kích động hỏi.

Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy!”

“Bao nhiêu tinh tệ?” Tô Vinh vội hỏi.

“Mười ngàn vạn.” Mạc Phi giơ một ngón tay.

“Thành giao.” Tô Vinh cầm chặt trận bàn, không chút do dự vội vàng chuyển mười ngàn vạn tinh tệ cho Mạc Phi, cứ như sợ Mạc Phi hối hận không bán cho mình vậy.

Nhìn tác phong vung tiền như đại gia của Tô Vinh, Mạc Phi lập tức đỏ mắt, ra giá quá thấp rồi a! Đúng là thất sách, rốt cuộc lá gan mình vẫn quá bé, không dám hét giá.

Tô Vinh có chút tò mò hỏi: “Mạc thiếu, sao ngươi không giới thiệu thứ này cho tam hoàng tử mà lại chọn ta?”

“Tên keo kiệt kia làm gì chịu chi tinh tệ chứ.” Mạc Phi ý thức được lời mình vừa nói tựa hồ có chút không ổn, lập tức sửa miệng: “Ý của ta là, tam hoàng tử… nào có hào phóng như ngươi a!”

Tô Vinh: …. ngươi nói tam hoàng tử keo kiệt như vậy ổn không a?

“Mạc thiếu, trận bàn này có thể sử dụng nhiều cái cùng lúc không?” Tô Vinh hỏi, nếu được thì một cái là gấp hai, hai cái là gấp bốn, ba cái là gấp sáu.

Mạc Phi gật đầu: “Có thể, nhưng hiệu quả sẽ bị giảm đi, tăng thêm một cái hiệu quả sẽ giảm đi phân nửa, dùng một cái tăng gấp đôi, dùng hai cái tăng gấp ba, dùng ba cái tăng 3.5, dùng bốn cái tăng 3.75… Cho dù dùng một trăm, một ngàn cái cũng không vượt qua được bội số bốn.”

Ánh mắt Tô Vinh sáng ngời: “Vậy ta muốn chín cái.”

“Không có!” Mạc Phi nói như đinh đóng cột.

“Vì cái gì?” Tô Vinh khó hiểu.

Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói: “Đưa hết cho ngươi thì đến bao giờ Nhất Nhất mới đánh bẹp ngươi được chứ?”

Thấy sắc mặt Tô Vinh có chút cứng ngắc, cười nói: “Ý ta là— không còn nữa.”

Nhìn Mạc Phi, Tô Vinh thầm nghĩ: gì mà không còn chứ, từ lúc nghe Mạc Phi nói chuyện thần khí, Tô Vinh vẫn luôn nhớ kỹ việc này, hắn thực khẳng định trận bàn này do Mạc Phi làm, chỉ cần Mạc Phi muốn thì có thể không ngừng chế luyện ra.

Tô Vinh liếc mắt nhìn Mạc Phi, hiện giờ trình độ của hắn và Mạc Nhất sàn sàn như nhau, thế nhưng Mạc Nhất có Mạc Phi duy trì, có thể nâng cao tốc độ tu luyện lên gấp bốn lần, mà mình thì chỉ có hai, sau này…

Mạc Phi thản nhiên liếc nhìn Tô Vinh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Vinh Vinh, giao dịch giữa chúng ta là bí mật, biết không?”

Tô Vinh gật đầu: “Ta hiểu.”

Mạc Phi vừa lòng gật gật đầu: “Ngươi hiểu thì tốt rồi, Vinh Vinh thông minh như vậy, tất nhiên là rất hiểu chuyện a.”

Tô Vinh: “…”

Nhận được tinh tệ, Mạc Phi vui sướng rời đi.

Còn lại năm trận bàn, Mạc Phi thực hào phóng đưa hết cho Mạc Nhất, sau đó lại lên mạng tinh tế tiếp tục mua tài liệu, tính toán làm thêm vài cái.

Mạc Phi cùng Mạc Nhất vừa mới rời đi, Lâu Vũ lập tức từ phía sau Tô Vinh xông ra, nói y xì lời Mạc Phi vừa nãy: “Ta biết Vinh Vinh thông minh như vậy tất nhiên là rất hiểu chuyện a.”

Tô Vinh chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, chết tiệt, vừa nãy quá kích động nên không phát hiện xưng hô của Mạc Phi có chỗ nào không ổn.

“Tam hoàng tử, ngươi đã trở lại rồi.” Nhìn sắc mặt khó coi của Lâu Vũ, Tô Vinh ù ù cạc cạc có chút lờ mờ, hắn cảm thấy hình như Lâu Vũ đang ghen tị.

Lâu Vũ gật đầu: “Ta về được một lúc rồi.”

Tô Vinh thực cung kính dâng trận bàn ra: “Tam hoàng tử, đây là Mạc thiếu đưa cho ta.”

Lâu Vũ cầm trận bàn, híp mắt: “Không tệ.”

Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy! Ta thử qua rồi, dùng tốt lắm.”
Bình Luận (0)
Comment