Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 67

Lâm Phi Vũ đưa một hộp quà cho Lâu Vũ: “Lâu Vũ ca ca, đây là dược tề ta điều chế cho ngươi.”

Lâu Vũ gật gật đầu, thản nhiên nói: “Đa tạ.”

“Tam hoàng tử phi đến.”

Lâu Vũ tùy ý ném dược tề được Lâm Phi Vũ tặng vào không gian giới chỉ, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Mạc Phi.

Nhìn thái độ của Lâu Vũ, Lâm Phi Vũ vô thức nhíu mày, từ trước tới giờ Lâu Vũ chưa bao giờ lạnh nhạt với hắn như vậy, sức ảnh hưởng của Mạc Phi đối với Lâu Vũ thực sự lớn tới vậy sao?

Lâu Phong ôm Lâm Phi Vũ, không nhìn thấy tình tự ghen tị cùng đau thương trong mắt Lâu Vũ như trước kia, Lâu Phong thực sự có chút thất vọng.

Mạc Phi mặc một thân lễ phục trắng tinh thoạt nhìn đặc biệt tuấn tú, cũng thực nổi bật.

Mạc Nhất lạnh lùng đi theo sau Mạc Phi.

Nhìn thấy Mạc Phi, sâu trong mắt Lâu Vũ thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, Mạc Phi đã thăng cấp lên tinh sư cấp hai, tốc độ tu luyện nhanh thật a.

Lâu Phong tự nhiên cũng phát hiện cấp bậc của Mạc Phi, bất quá hắn đã gặp qua rất nhiều thiên tài nên cũng không quá để ý.

Tô Vinh thấy Mạc Phi tới, vô thức khẩn trương.

Mạc Phi đi tới bên cạnh Lâu Vũ, đưa qua một hộp quà: “Tặng cho ngươi.”

Khóe miệng Lâu Phong nhếch lên thành một nụ cười cổ quái: “Lâu Vũ đệ đệ, lễ vật của tam hoàng tử phi nhất định rất đặc biệt, ngươi phải để chúng ta mở mang tầm mắt a!”

Lâu Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lâu Phong.

Lâu Tĩnh che miệng cười, nũng nịu nói: “Lâu Vũ đệ đệ thực ích kỷ a! Một kiện lễ vật thôi mà cũng giấu đi không chịu cho mọi người xem.”

Tô Vinh có chút khẩn trương nói: “Đó là quà của tam hoàng tử phi tặng cho tam hoàng tử, nên để một mình tam hoàng tử xem thôi a.”

Lâu Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Tô Vinh: “Tô Vinh, ngươi nói vậy là không đúng nha! Chúng ta chỉ muốn nhìn một chút thôi chứ có muốn giành quà đâu.”

Tô Vinh nhíu mày, nóng vội nói: “Công chúa, ngươi như vậy là làm khó tam hoàng tử a!”

“Tô Vinh, ta làm khó khi nào, ngươi hơi nặng lời đi.”

Bị Lâu Tĩnh nhìn chằm chằm, sắc mặt Tô Vinh lúc xanh lúc trắng.

Lâu Vũ nâng tay mở dây gói, Tô Vinh rối rắm quay mặt đi, còn sắc mặt Lâu Tĩnh thì có chút đắc ý.

Hộp quà được mở ra, một thanh kiếm lẳng lặng nằm bên trong.

Lâu Tĩnh sửng sốt, lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phi: “Sao lại là thứ này, không phải ngươi muốn tặng búp bê mô phỏng à?”

Mạc Phi mỉm cười sáng lạn, ôm tay Lâu Vũ nói: “Công chúa nói vậy là không đúng nha! Ta cùng tam hoàng tử đang trong thời gian tân hôn keo sơn, sao lại dùng thứ kia, sao ngươi có thể oan uổng ta nhu vậy a.”

Lâu Tĩnh đỏ mặt: “Ta rõ ràng nhìn thấy…”

“Công chúa điện hạ, chắc ngươi nhìn lầm rồi.” Mạc Phi thong dong nói.

Lâu Tĩnh lạnh lùng nói: “Không có khả năng.”

Mạc Phi chớp mắt, thực vô tội hỏi: “Công chúa điện hạ, ngươi nhìn thấy ta ở đâu vậy?”

“Là ở…”

“Tĩnh nhi, đừng nói nữa.” Lâu Phong ngắt lời Lâu Tĩnh: “Mạc Phi, ngươi tặng kiếm plastic cho Lâu Vũ làm gì?”

Mạc Phi cười cười giải thích: “Đây không phải kiếm plastic bình thường, nó được mô phỏng theo tinh thần kiếm, ta cảm thấy phải là một thanh danh kiếm thiên hạ như tinh thần kiếm mới xứng với tam hoàng tử, thế nhưng tinh thần kiếm đã biến mất hơn hai trăm năm, hôm nay ta tặng kiếm mô phỏng, một ngày nào đó ta sẽ tìm được thanh tinh thần kiếm chân thực tặng cho tam hoàng tử a!”

Lâu Tĩnh cười lạnh: “Tinh thần kiếm chân thực? Mạc Phi, ngươi đang kể chuyện cười à?”

“Có công mài sắt có ngày nên kim, ta tin tưởng chỉ cần có đủ lòng tin và nghị lực thì nhất định có thể đạt được mong muốn, tựa như nhị công chúa vậy, nếu ngài đủ kiên nhẫn thì nhất định có thể giảm béo thành công.”

“Ngươi…” Lâu Tĩnh xanh mặt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi bình tĩnh cười cười, bộ dáng thực vô tội.

Nhìn nụ cười trên mặt Mạc Phi, Lâu Tĩnh siết chặt nắm tay, thứ ti tiện chết chiệt này nhất định là cố ý đùa giỡn nàng.

Lâu Vũ đậy hộp quà lại, nhìn Mạc Phi nói: “Cám ơn lễ vật của ngươi, ta rất thích.”

Nhìn biểu tình trên mặt Lâu Vũ, Mạc Phi đột nhiên có chút chột dạ.

“Ngươi thích thì tốt rồi.” Mạc Phi nịnh nọt nói.

Nhìn Mạc Phi, ánh mắt Lâu Vũ hiện lên chút tình tự khác lạ.

Nhìn Lâu Vũ đặt hết sự chú ý lên người Mạc Phi, sắc mặt Lâm Phi Vũ có chút âm trầm.
Bình Luận (0)
Comment