Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ tới khi đám người Trần Mộc vào thành, cảm giác toàn bộ Tân thành đều trở nên căng thẳng, khắp nơi ven đường đều là cảnh sát tuần tra. Lần này Lưu Tần Thiên đến Tân thành, mang theo không ít dị năng giả, còn thêm hai trăm người thường tạo thành đội hộ vệ. Thành chủ Tân thành vì tiếp đãi đại nhân vật này, đã phải bỏ ra một khoản tiền vốn lớn. 

Khi tiểu trấn di động của Nguyên Thăng tới gần Tân thành, đã bị thành viên của đội hộ vệ hai trăm người chặn lại, những người trên tiểu trấn cũng bị tập hợp lại. Hai trăm người này còn đem toàn bộ tiểu trấn lục soát kĩ một lần. Nguyên Thăng ngồi bên cạnh nhìn phòng ở mà mình tỉ mỉ bố trí bị Kim Phán Nhi thiêu hủy, hệ thống phòng ngự bị lang thú phá hoại, cùng với những thứ linh tinh khác bị làm hỏng khi những người này lục soát, cảm thấy vô cùng bi ai.

Tuy rằng hai trăm người này đều là người thường, nhưng trang bị của từng người lại là tốt nhất. Hơn nữa, trên vai mỗi người đều có một con linh thú đang ngồi, bất cứ lúc nào cũng có thể hợp thể.

Trần Mộc nhìn trang bị của bọn họ, lại càng thêm tò mò đối với thành thị cấp một. Cả hai đời này của hắn, trang bị tốt như vậy đừng nói đến mặc, ngay cả nhìn cũng chưa bao giờ được nhìn thấy, có lẽ cũng chỉ có ở thành thị cấp một.

Bốn thành thị cấp một, đời trước hắn chưa từng đi tới cái nào. Đời này, dù thế nào cũng muốn trải nghiệm một lần, về phần dị năng của bản thân, cuối cùng cũng sẽ có cách giải quyết.

Mỗi người bọn họ đều bị thẩm vấn cá nhân một lần, dường như muốn tra ra tận tổ tông mười tám đời của bọn họ. Trần Mộc ngược lại rất may mắn, bởi vì tiền của hắn kiếm được bằng phương thức kỳ lạ* nên chưa từng dùng bộ đàm của mình để buộc định tài khoản mua đồ, bởi vậy cũng không cần lo lắng bị tra ra. ( * tiền này anh ấy kiếm là do đặt cược ở mỗi giải đấu mà anh ấy nhớ người chiến thắng)

Phần lớn mọi người đều dùng tài khoản buộc định bằng bộ đàm để mua sắm, có điều lại không thể giao dịch được ở chợ đêm, nơi mà cho dù là liên minh có quản chặt thì những nước khác vẫn nhúng một chân vào. Bởi vậy vẫn tồn tại một loại thẻ không cần ký danh, các loại tài khoản không cần ký danh trên mạng vẫn có thể chuyển khoản bình thường. Lúc trước trong tay Trần Mộc cũng có vài loại thẻ tín dụng không cần ký danh, dùng để chứa tiền tài mà hắn đánh bạc được.

Quả nhiên, sau khi thẩm vấn, hắn cũng giống như mọi người được chiêu đãi đồ ăn ngon, ngay cả Kim Phán Nhi cũng không ngoại lệ.

“Những người đó muốn tìm dị năng giả không khí là anh đúng không?” Chu Dật Cẩn ngồi xuống mặt đất cạnh Trần Mộc. Lúc này bọn họ bị sắp xếp trong một khách sạn ở Tân thành, hai người một phòng, Chu Dật Cẩn và hắn ở cùng nhau.

“Tôi nói không phải cậu sẽ tin sao?” Trần Mộc mở miệng. Tâm tư của Chu Dật Cẩn được giấu rất kín, kết quả này có lẽ y đã sớm đoán được, ngược lại Nguyên Thăng còn không biết hắn dùng chính là dị năng không khí. Dù sao, hai dị năng giả không khí kia đều đã chết cách đây hơn trăm năm rồi.

“Anh đã làm gì mà Thức Tỉnh chi thành huy động lực lượng lớn như vậy để bắt anh?” Một tin tức đáng giá một triệu điểm tín dụng. Y nghe xong cũng không nhịn được mà chép miệng.

“Dựa vào cái gì tôi phải nói cho cậu?” Trần Mộc mở miệng. Vật như thiên thạch, chỉ cần là người đều sẽ có lòng tham. Hơn nữa mấy ngày ở chung, hắn cũng biết cha mẹ của Chu Dật Cẩn đều là người nổi danh lừng lẫy ở Nghiên cứu chi thành, đời trước, hắn cũng đã nghe qua hai cái tên kia.

Chu Dật Cẩn không hề nhiều lời, lại quyết định muốn đem chuyện ở Thức Tỉnh chi thành lần này điều tra rõ ràng. Còn có, tuy rằng y sẽ không tiết lộ chuyện của Trần Mộc, nhưng việc lúc trước đối phương làm, y cũng muốn tính toán một lần.

Cùng lúc đó, phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn mở ra, một người đàn ông trung niên đang cầm thiết bị ghi chép, cung kính đi vào.

“Những người này đều đã điều tra kỹ?” Lưu Tần Thiên đứng trước màn hình lớn, vuốt ve khối kim loại trong tay, hỏi.

“Đội trưởng, tất cả mọi người đều đã điều tra kỹ.” Người đàn ông trung niên đứng phía dưới lập tức mở miệng, ghi chép trong tay còn ghi lại tư liệu của mọi người.

Lưu Tần Thiên nhận bản ghi kia, nhanh chóng kiểm tra. Thời điểm lật tới tư liệu của Nguyên Thăng, hừ lạnh một tiếng:

“Hắn ta là kẻ được cứu trở về từ tay dã nhân kia?”

“Đúng vậy, đội trưởng,”

Lưu Tần Thiên không miệt mài theo đuổi nữa. Một đứa con thứ của thương nhân, thực lực không đủ, cũng không có điểm gì đáng giá để hoài nghi. Nói tới những người này, bên trong đó ông ta hoài nghi nhất, không thể nghi ngờ chính là Chu Dật Cẩn.

Tuy rằng Chu Dật Cẩn không làm nghiên cứu, nhưng cha mẹ y cũng không đơn giản. Lúc trước tư liệu về sở nghiên cứu ở S thị, ngoại trừ Thức Tỉnh chi thành bọn họ, chính là Nghiên cứu chi thành nắm giữ nhiều nhất. Có lẽ người có thể điều khiển lang thú chính là kẻ trộm thiên thạch do Nghiên cứu chi thành phái ra. Những chuyện xảy ra lúc trước có thể cũng là do bọn họ sắp xếp.

Mặt khác còn Trần Mộc với bộ đàm liên lạc rất lâu không sử dụng……

Suy nghĩ thật lâu, Lưu Tần Thiên lại cười đắng chát. Mấy ngày nay, người bị ông ta hoài nghi vô số kể, nhưng cẩn thận cân nhắc, lại chẳng có một người nào đáng nghi ngờ.

Nghiên cứu chi thành, sao có thể để một người mới hai mươi mấy tuổi đi làm chuyện này? Cho dù thật sự làm, thì đâu thể để lại sơ hở lớn như vậy? Còn kẻ có thể điều khiển lang thú kia, chỉ sợ cũng chẳng phải người mà ông ta muốn tìm. Nếu không, sao lại gióng trống khua chiêng giết nhiều người như vậy, còn bại lộ dung mạo?

Hơn nữa, cần gì phải làm nhiều việc phiền toái như vậy. Cái tên Nguyên Thăng kia, vẫn còn đang bị nợ nần quấn thân…… Cuối cùng là Trần Mộc, tuổi trẻ thực lực không tồi, nhưng cũng chỉ là một người đi ra từ thành thị cấp ba, ngay cả thành thị cấp một còn chưa vào bao giờ, mà hành tung trong thời gian này cũng có người chứng minh……

Ghi chép trên tay đột nhiên biến dạng, bốc ra một vài tia lửa. Thật lâu sau, ngoại trừ một ít plastic, những vật bằng kim loại khác đều tụ lại một chỗ, biến thành một khối giống với khối kim loại mà Lưu Tần Thiên đang cầm trên tay, phía trên còn có bốn chữ dị năng không khí rất rõ ràng.

Cho dù là giả, thì cũng phải thử mới biết được! Lưu Tần Thiên ném khối kim loại đang cầm trong tay ra ngoài, nện lên vách tường bằng kim loại tạo ra âm thanh trong trẻo.

Bị nhốt mười ngày, đám người Trần Mộc lại được thả ra. Chuyện thứ nhất sau khi đi ra đương nhiên là mua một cái bộ đàm liên lạc mới.

Nguyên Thăng buồn bực cùng đi mua bộ đàm với Trần Mộc. Bộ đàm lúc trước của anh phải mất không ít tiền mới mua được loại giới hạn sản xuất. Lúc trước khi trả tiền cũng chưa từng phát sầu, hiện giờ lại có cảm giác như vậy. Rơi vào đường cùng, chỉ đành mua loại cũng giống với của Trần Mộc, tiêu ít tiền nhưng mua loại tiện nghi nhất.

Sau khi lấy được bộ đàm liên lạc của mình, Trần Mộc cũng không tạm biệt Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn, trực tiếp đi tới sân bay, ngồi lên một phi thuyền hướng về phía nam. Kim Phán Nhi đã sớm bị tên Lưu đội trưởng kia mang đi. Dị năng giả, hưởng thụ đã ngộ tốt nhất của liên minh, cũng phải trả lại trách nhiệm tương ứng, hành động đối phó với dã nhân lần này, Kim Phán Nhi cũng phải tham gia.

Hơn ba tháng không chạm vào bộ đàm liên lạc, cảm giác lại đeo trên tay cũng không tồi. Trần Mộc vừa ngồi ổn định trên phi thuyền, liền gọi điện cho mẹ, tiếp theo hắn còn muốn gọi cho không ít người nữa.

Người nhà bạn bè hai năm không gặp, còn có thành thị mà hắn đã sống hai mươi mấy năm, hắn phải trở về!

“Ta kháo, ngoài trừ mỗi cái tên, tin tức gì cũng không tiết lộ.” Nguyên Thăng cùng Chu Dật Cẩn lại vay tiền tu sửa tiểu trấn di động của mình, về sau anh còn muốn mời Thái Sơn lên đây chơi đấy!

“Cho dù anh ta không tiết lộ, thì với quần áo trên người, tôi vẫn có cách để tìm ra hành tung của anh ta.” Chu Dật Cẩn cười cười. Trên quần áo của hắn có gắn định vị, mặt khác vẫn còn số điện thoại để xác minh thân phận của Trần Mộc.

Thời điểm thay bộ đàm, để tránh người tra ra thân phận, tốc độ của Trần Mộc rất nhanh, nhưng vẫn bị y nhớ rõ, có số điện thoại, có tên, tùy tiện tra đều có thể tra ra thân phận của Trần Mộc.

Trong lúc Trần Mộc trở về nhà, một người khác cũng đang trên đường đi tới Tinh Vân thành.

Lâm An Liệt sau khi nhìn thấy tin tức Trần Khải ly hôn, liền khẩn cấp chạy tới Tinh Vân thành.

Tuy rằng Lâm Tĩnh bị điên, nhưng phần lớn thời gian vẫn thanh tỉnh. Thời điểm cô ta tỉnh táo, luôn ôm lấy Lâm An Liệt nói về một vài chuyện lúc trước

Ví dụ như bản thân lúc trước làm thế nào mới khiến Trần Khải coi trọng mình. Hay lại như lúc trước Trần Khải muốn kết hôn với cô ta, còn khiến cho cô ta có đứa con để thừa kế Trần gia. Rồi Trần Khải tuyệt tình như thế nào, vì xí nghiệp của gia tộc mà bỏ rơi cô ta, còn bắt cô ta phải đi nạo thai…….

Cho nên, Lâm An Liệt hận cha mẹ Trần Khải, hận vợ con Trần Khải nhưng hận nhất vẫn là Trần Khải.

Lâm An Liệt ngắm nghía máy tính trong tay, phía trên còn viết một hàng chữ rất rõ ràng — suốt hai năm không quan tâm tới vợ con, khi ly hôn lại đoạn tuyệt quan hệ với con trai mình!

Đây là một bài viết về tộc trưởng Trần gia ở Tinh Vân thành đối xử tệ bạc với vợ con, ở trên mạng mọi người xôn xao không ít. Rất nhiều người phụ nữ đều bày tỏ, người đàn ông này thực sự cặn bã tới cực điểm. Ngày nay khi trẻ con vừa sinh ra đã được lấy cuống rốn để xét nghiệm gen, có phải con mình hay không một thoáng là biết. Lại đoạn tuyệt quan hệ với con ruột, chuyện như vậy người bình thường đều không làm được.

Có điều, đây quả thật là chuyện mà người đàn ông kia có thể làm được, lúc trước, ông ta cũng đối xử với mình như vậy! Lâm An Liệt lạnh lùng nhìn ảnh chụp của Trần Khải trên màn hình. Đột nhiên, lại lộ ra một nụ cười đơn thuần mang theo quyến rũ.

Ngồi bên cạnh gã là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy tin tức trên máy tính của gã liền lập tức lên án Trần Khải.

Trên mặt Lâm An Liệt cũng là một bộ dáng đầy căm phẫn, cực kỳ phê phán việc làm của Trần Khải, còn lấy từ trong túi của mình ra một lọ trà lài:

“Chị, chị có khát nước không? Uống nước này, nghe nói con gái đều thích loại nước uống này.”

Nữ hành khách cười nhận lấy:

“Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy sao lại ra ngoài một mình?”

“Mẹ em đã qua đời trước đây không lâu.” Trên mặt Lâm An Liệt tràn đầy bi thương.

“Thật sự là một đứa trẻ đáng thương.” Nữ hành khách này lại an ủi Lâm An Liệt, đến  giờ cơm chiều, còn mua giúp Lâm An Liệt một phần thức ăn nhanh:

“Chị cũng không thể uống chùa trà lài của em đúng không?”

Lâm An Liệt một bên cười một bên nói cảm ơn, vừa nghĩ tới chuyện ở Tinh Vân thành. Trần Khải, ông sẽ không quên mẹ tôi, lại yêu người đàn bà khác chứ?

Hết chương 33
Bình Luận (0)
Comment