Edit: Tử Hầu bà bàChương 65Lâm Tiêu vốn là muốn để Hoàng đế tự mình cân nhắc đến ý trừng phạt nặng là như thế nào, nhưng ai mà biết Hoàng đế nói thẳng lời trong đầu của ông ra. Đây thật sự là suy nghĩ của ông, chỉ là lời nói này không nên do từ miệng thần tử thốt ra.
Dù sao cũng là chuyện hoàng gia lại liên quan đến tình anh em như thủ túc, thân là thần tử, cho dù là cậu của Hoàng đế thì cũng chỉ có điểm dừng. Bây giờ Hoàng đế nói thẳng ra như vậy, Lâm Tiêu chùn chân cũng không hay.
Hơn nữa, đối mặt với Hoàng đế, ông luôn muốn nói lời trong lòng ra.
Vì thế, ông nhìn vẻ mặt trầm trọng của Hoàng đế rồi gật đầu, nói: “Hoàng thượng, đây là thời cơ tốt. Thần nói lời đại nghịch bất đạo, Duệ vương là trưởng tử của Tiên Hoàng, phải phòng. Bây giờ đã có cơ hội, quyết được thì cứ quyết.”
Một câu ngắn gọn đã biểu lộ rõ tâm tư của Lâm Tiêu.
Tề Quân Mộ trầm ngâm chốc lát, sau đó y có chút thất vọng nói: “Cữu cữu, vẫn chưa có chứng cứ xác thực, làm như vậy có hơi quá hay không.”
Lâm Tiêu nhìn Hoàng đế, ông nói: “Hoàng thượng, người không vì mình, trời tru đất diệt. Thân phận của Duệ vương vẫn còn đó, lần này là cơ hội vô cùng tốt. Thần biết hoàng thượng là người thiện tâm, nhưng chuyện liên quan đến ngôi vị hoàng đế, liên quan đến an nguy của Hoàng thượng. Với ngài mà nói, thiếu Duệ vương là mất đi một phần uy hiếp. Hoàng thượng làm như vậy cũng có thể giết gà dọa khỉ, khiến những kẻ có ý đồ khác không dám hàng động thiếu suy nghĩ.”
Nói đến phần sau, Lâm Tiêu lại nói một câu tựa như cảm thán: “Hoàng thượng, ngồi ở vị trí này, có lúc phải nhẫn, nhưng có đôi khi cũng phải độc.”
Tề Quân Mộ ngẩn người, y nhìn Lâm Tiêu giật giật môi, tựa như không ngờ tới Lâm Tiêu lại nói những lời cùng suy nghĩ với mình như vậy.
Sau một hồi, Hoàng đế mím môi khẽ gọi ‘cữu cữu’.
Lâm Tiêu nói với dáng vẻ bất cứ giá nào: “Ngài là hoàng thượng, mọi việc không thể thiếu quyết đoán. Cơ hội chỉ đến một lần, chần chừ thì cơ hội sẽ qua đi, nếu nắm không chắc sau này sẽ tốn sức lực thời gian gấp trăm lần hôm nay.”
Tề Quân Mộ cụp mắt, y nói: “Cữu cữu có từng thất vọng về trẫm không? Ở chuyện Bắc Cảnh, chuyện Thẩm Niệm?”
“Thần không dám.” Gương mặt Lâm Tiêu hoảng hốt nói: “Hoàng thượng làm chuyện gì đều có lý do của chính mình, Trấn Bắc hầu và quân Bắc Cảnh đều là thần tử của hoàng thượng, tạm thời cũng không cần phải nóng lòng thu binh quyền. Lại nói Trấn Bắc hầy có công cao, hoàng thượng dung túng một chút cũng không sao.”
Ngụ ý Tề Quân Yến thì không giống vậy, Tề Quân Yến là con trưởng của Tiên Hoàng, có khả năng mưu phản, không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Tề Quân Mộ hiểu ý của Lâm Tiêu, y im lặng sau một hồi y nói với giọng điệu phức tạp: “Cữu cữu, trẫm sẽ xem xét kỹ càng vấn đề này.”
Lâm Tiêu nghe được sự do dự trong lời nói của y, nên cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.
Lời ông nên nói cũng đã nói, nói đến mức này rồi cũng không còn cái gì để nói nữa, quyết định cuối cùng ở bản thân Hoàng đế, ông cũng không thể vượt quá quyền hạn được.
Vì thế nhân cơ hội Lâm Tiêu đổi đề tài: “Hoàng thượng, gần đây viên quan các nơi khá thiếu hụt, người có năng lục đều đã ở đúng vị trí của mình. Thần cùng với các đại nhân khác bàn bạc, hoàng thượng có thể mở thêm ân khoa (*), để chọn người tài lấp chỗ trống trong các bộ.
(*) Ân khoa: Kì thi mở làm ơn, tức kì thi bất thường, được tổ chức ngoài kì hạn thường lệ, để đánh dấu việc vui mừng nào của quốc gia, triều đình hoặc hoàng tộc.Tân hoàng đăng cơ, mở thêm ân khoa là biểu hiện quý trọng nhân tài, cũng là cho cơ hội những người đọc sách trong thiên hạ vào triều đình.
Vốn là từ thời Thái Tông Đại Tề lưu truyền đến nay, chỉ là đến thời Cảnh đế không có chuyện mở thêm ân khoa.
Lúc Cảnh đế đăng cơ có người đề nghi như thế, Cảnh đế đã nói như vậy: “Quan viên trên triều đình đều đứng đầy, còn mở thêm ân khoa để làm cái gì, chọn nhân tài cũng không có người cho họ vị trí kia.”
Ý trào phúng không hề che giấu, khi đó có quan viên da mặt mỏng bật khóc ngay tại triều đình, chứng tỏ Hoàng đế chỉ cần chọn nhân tài, hắn có thể nhường chỗ cho người hiền đức. Lúc đó Cảnh đế hừ lạnh nhưng không trừng trị tội người này, bèn phất tay bãi triều.
Hiện tại Tề Quân Mộ không thể so với thời của Cảnh đế, có một số cựu thần thời Cảnh đế cáo lão hồi hương, còn có một số bị chèn ép. Thêm nữa, mở thêm ân khoa là thời cơ tốt nhất bồi dưỡng thế lực của chính mình.
Hoàng đế cũng cần bồi dưỡng thế lực riêng của bản thân, người tài được chọn đầu tiên từ sau khi đăng cơ sẽ như được Hoàng đế coi trọng. Đến lúc đó phần lớn thế hệ này sẽ từ từ chậm rãi thay thế thần tử thế hệ trước trên triều đình, thế lực mới xuất hiện, thế lực cũ ngã xuống.
Sau khi mới cũ luân chuyển, trần ai lạc định, thời đại mới thuộc về Tề Quân Mộ mới có thể hoàn toàn mở màn.
Việc này đối với Tề Quân Mộ với một số tâm phúc của vua mà nói là chuyện tốt, là cơ hội tuyệt vời, hơn nữa sau khi tin tức được truyền ra thì vô cùng có lợi với danh tiếng của Hoàng đế.
Kiếp trước cũng mở thêm ân khoa, rất thành công, chọn không ít người tài. Kiếp này tuy rằng Tề Quân Mộ không mấy quan tâm đến danh tiếng, nhưng chuyện thêu hoa trên gấm ai ai đều thích, tất nhiên y sẽ không phản đối.
Nói đến mở thêm ân khoa, y nghĩ đến một chuyện thú vị.
Năm đó sau khi mở ân khoa, cạnh tranh rất khốc liệt. Dù sao cũng là cơ hội hiếm có một lần, thi Hội là chuyện vừa phiền hà vừa tốn thời gian, có nhiều thí sinh chống đỡ không quá ba ngày.
Có thể thi cử một lần coi như gom góp tích lũy kinh nghiệm cũng tốt.
Ngoài ra, lợi ích của việc được chọn lần này thì ai ai cũng đều có thể đoán được.
Trước khi mọi người có học thức đến tham gia, họ đều cố gắng hết sức. Chưa kể đến để tử thế gia, chỉ cần có chút học thức đều tham gia.
Kết quả Hội nguyên (*) lại rơi xuống một người bình thường tên là Lâm Cửu, nói Lâm Cửu bình thường là bởi vì thân thế của hắn bình thường, dáng dấp lại vô cùng tốt. Thành tích trước khi của Lâm Cửu bình thường, không được chú ý cũng không quá thấp, cuối cùng một lần thi Hội đã thành danh.
(*) Hội nguyên: là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hội.Sau cùng tại thi Đình, Lâm Cữu đạt được tên tuổi Thám Hoa.
Bời vì vấn đề gia thế, rất nhiều người có ý kiến với Lâm Cữu, còn có không ít người âm thầm tạo áp lực với Lâm Cửu muốn ép người suy sụp.
Sau đó một lần cơ duyên xảo hơp Lâm Cửu cứu mạng Lâm Tiêu, nhờ cơ hội này trực tiếp trở thành môn hạ của Lâm Tiêu, những chuyện bẩn thỉu này mới có thể được thanh lý sạch.
Có lẽ là vì gương mặt của Lâm Ân không thể vào triều làm quan, Lâm Tiêu càng dụng tâm chỉ điểm cho Lâm Cửu. Bởi vì vậy mà Nhạc thị còn vào cung kể khổ với Thái hậu, nói không thương yêu con trai của mình lại quan tâm người ngoài.
Thái hậu còn góp ý với Lâm Tiêu một phen nhưng Lâm Tiêu lại yêu quý người tài, quay lại giảng giải đạo lý với Thái hậu, chứng tỏ chỉ có ý nâng đỡ Lâm Cữu, việc này cứ thế cho qua.
Bản thân Lâm Cửu cũng rất thông tuệ, cư xử khiêm tốn, học thức phong phú, lại không cứng nhắc, nói chuyện dí dỏm, Hoàng đế y cũng thường xuyên nói chuyện với Lâm Cửu, Lâm Cửu xem như là người trẻ tuổi hiếm thấy có thể nói chuyện với Hoàng đế.
Bởi vậy, Lâm Cửu lăn lộn trong triều đình như cá gặp nước.
Ở lại Hàn Lâm viện một năm, Lâm Cửu được cắt cử về Giang Nam, trước khi y chết còn nhận được sổ tấu vô cùng hóm hỉnh của Lâm Cửu kể chuyện thú vị ở Giang Nam.
Nghĩ tới Lâm Cửu bỗng Hoàng đế nở nụ cười.
Lâm Tiêu nhìn thấy nét cười trong mắt của Hoàng đế, nghĩ thầm có vẻ Hoàng đế rất hài lòng với chuyện mở ân khoa.
Nghĩ vậy Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, ông vốn còn lo lắng Hoàng đế sẽ để tâm đến năm đó Cảnh đế không làm việc này, sợ người khác bàn tán. Từ ngữ khuyên bảo ông cũng đã chuẩn bị không ngờ lại không có công dụng phát huy.
Tề Quân Mộ nhanh chóng hoàn hồn, y nhìn Lâm Tiêu nói: “Đây là chuyện tốt, thời gian cụ thể chi tiết cữu cữu hãy viết ra sổ tấu, đến lúc đó công bố cũng để cho người tham gia khoa cử sớm chuẩn bị tốt.”
Lâm Tiêu nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Nếu là thi Hội thì các học sinh mọi miền đều phải đến kinh thành tham gia.
Thông thường sẽ đến kinh thành trước nửa năm để thích ứng, còn phải sớm tìm nơi ở tốt, nếu tới trễ một chút sẽ không tìm được chỗ ở tốt.
Lỡ như trên đường xảy ra chuyện làm nhỡ việc, lúc đó lại lãng phí một cơ hội.
Sau khi Lâm Tiêu lui ra, Hoàng đế đặt một phần tâm tư vài chuyện ân khoa kia. Cẩn thận suy nghĩ một chút, ân khoa năm đó khá thành công, ngoại trừ Lâm Cửu, Lâu Tiêu còn chọn không ít người.
Mọi nơi mọi mặt đều có, thật sự làm phong phú thêm quan trường. Bởi vì là lần đầu tiên nên mọi mặt đều rất nghiêm ngặt, cũng không xuất hiện hiện tượng làm viện thiên vị gian lận.
Coi như là một chuyện tương đối thành công rồi.
Nghĩ tới đây, Hoàng đế dời tâm trí khỏi ân khoa.
Việc này còn cần thêm thời gian, giai đoạn đầu cần phải chuẩn bị mọi thứ, chi tiết từng mặt phải chờ Lâm Tiêu và Lục bộ bàn bạc xong, sau đó y mới quyết định.
Vừa mới thôi nghĩ về chuyện công không khỏi lưu tâm trên chuyện tư.
Trong đầu Tề Quân Mộ nhớ tới Thẩm Niệm.
Cũng không có nhớ cụ thể về Thẩm Niệm, chỉ là nhớ tới người này mà thôi.
Hoàng đế đã không còn hoang mang hay rối loạn về chuyện giữa hai người nữa, sau khi hạ quyết tâm thì trong lòng Hoàng đế đã nảy lên câu nói, nếu là Thẩm Niệm cũng không phải không được.
Trên tình cảm Hoàng đế không phải là người dài dòng lê thê, khi đã tỏ rỏ mọi chuyện thì y sẽ nói rõ với Thẩm Niệm.
Vì thế Tề Quân Mộ gọi Nguyễn Cát Khánh đi vào nói: “Thẩm Niệm ngủ chưa?”
Nguyễn Cát Khánh vội vàng trả lời: “Nô tài vừa cho người đi xem rồi ạ, nói Hầu gia đã ngủ rồi, nếu Hoàng thượng có việc thì nô tài đi đánh thức ạ.”
“Đánh thức hắn làm gì.” Tề Quân Mộ thờ ơ nói: “Hắn đã thức một đêm rồi, nếu như nghe được tin tức vui gì lại ngủ không được, ngay cả mình đồng da sắt còn chịu không nổi nữa là.”
Nguyễn Cát Khánh: “…”
Miệng hắn cứ giật giật sưng sốt không dám lên tiếng, sợ tin vui kia từ trong miệng Hoàng đế khiến hắn sợ đến nhũn cả chân.
“Ngươi lui xuống đi.” Tề Quân Mộ nheo mắt nói: “Khi nào người tỉnh rồi thì bảo hắn đến gặp trẫm.”
Nguyễn Cát Khánh lui ra.
Sự im lặng một lần nữa bao trùm lấy Ngự thư phòng, Tề Quân Mộ cũng không xem tấu sớ, tay y vô thức gõ gõ lên mặt bàn.
Không nghĩ điều gì, rồi lại điều gì cũng tự hỏi.
@@@
Thẩm Niệm ngủ thằng giấc đến trưa, hắn tỉnh lại chỉ vì quá đói bụng.
Sáng sớm khi trở về, Hoàng đế chuẩn bị điểm tâm cho hắn mà hắn chỉ ăm một miếng, lúc ấy thật sự không ăn uống gì, bây giờ đói đến không chịu nổi.
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Thẩm Niệm bước ra ngoài thiên điện, Nguyễn Cát Khánh đã đứng ngoài điện. Nguyễn Cát Khánh cười nói: “Hầu gia đã tỉnh rồi, Hoàng thương đang chờ ngài dùng bữa đấy”
Thẩm Niệm nhìn sắc trời, cũng không nói lời sao không khuyên Hoàng đế dùng bữa sớm hơn.
Khi đến chỗ Hoàng đế, Nguyễn Cát Khánh lui ra, nói rõ, chuyện thử độc liền giao cho Thẩm Niệm làm.
Lần đầu tiên Thẩm Niệm gắp rau cho Hoàng đế, động tác có chút vụng về lại có phần cẩn thận chăm chú, Tề Quân Mộ ở bên cạnh với đôi mắt tràn ngập nét cười.
Sau khi ăn xong món Thẩm Niệm gắp tới, Hoàng đế cười chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình nói: “Khanh cũng ngồi xuống đi.”
Vị trí này gần Hoàng đế nhất, Thẩm Niệm cũng không chút do dự trực tiếp ngồi xuống.
Sau đó hai người lặng im ăn đồ ăn, vừa an tĩnh lại rất ấm áp.
Thẩm Niệm ăn rất ngon miệng, nhìn hắn ăn sẽ khiến người ta không khỏi muốn ăn nhiều hơn một chút.
Ở trước mặt Thẩm Niệm, Hoàng đế thả lỏng bản thân rất nhiều.
Sau khi ăn kha khá rồi, Hoàng đế buông đũa bạc xuống, dùng khăn tay lau miệng, sau đó chờ Thẩm Niệm.
Hoàng đế chưa từng chờ ai cả, loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Không khiến người ta chán ghét còn mơ hồ có hơi thích thú.
Sau khi Thẩm Niệm dừng lại, hắn đưa mắt nhìn Hoàng đế vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, thoải mái nói: “Hoàng thượng nhìn gì vậy?”
“Đang nhìn khanh.” Tề Quân Mộ cũng thoải mái thản nhiên trả lời: “Trẫm cảm thấy như bây giờ thật tốt, trước đây chưa từng trải nghiệm qua, sau này trải nghiệm thêm vài lần cũng không sao.”