Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 53

Trong thư phòng, An Quang Diệu vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thâm trầm nhìn con trai và con dâu trước mặt.

An Úc Đông và Chu Bích Trân liếc mắt nhìn nhau. Sau một hồi im lặng, An Úc Đông mới ngẩng đầu nhìn người cha của mình, mở miệng thắc mắc: “Bố tìm chúng con là có chuyện quan trọng, phải không ạ?”

An Quang Diệu gật đầu, “Lúc trước ta đã nói rồi, đề án chia công ty làm hai, hội đồng quản trị đã biểu quyết. Anh mau chóng sắp xếp chuyện này, cuối tuần để An Lạc với An Trạch đến công ty, làm quen với công việc ở công ty một chút.”

An Úc Đông trầm mặc, rồi hỏi: “Ý của bố là, để hai đứa nó mỗi đứa một công ty?”

“Đúng, đây cũng là quyết định sau một thời gian dài suy xét của ta.” An Quang Diệu khẽ thở dài, “Hai đứa, tuy bề ngoài tình cảm có vẻ tốt, nhưng trong lòng cả hai đều rất kiêu ngạo, gặp vấn đề về nguyên tắc không ai sẽ không nhường ai. Cùng làm việc tại một công ty, ta sợ bọn nó không hợp ý kiến sẽ khó chịu.”

An Úc Đông gật đầu, “Vậy bố phân chia thế nào ạ? Để An Lạc đến công ty giải trí, An Trạch quản lý khách sạn?”

An Quang Diệu nói: “Cái này để chính bọn nó quyết định đi.” Nói xong thì quay sang Chu Bích Trân, “A Trân, con gọi An Lạc với An Trạch vào đây.”

“Vâng, thưa bố.”

Chu Bích Trân xoay người đi gọi. Sau một lát, An Lạc và An Trạch một trước một sau bước vào thư phòng.

An Lạc nhìn lướt qua An Úc Đông đang đứng trong phòng, rồi mới quay đầu nhìn ông nội ngồi trên ghế sô pha, nghi ngờ hỏi: “Ông nội tìm cháu?”

“Ừ, chuyện phân chia công ty đã xác định được rồi, gọi hai cháu vào đây là muốn biết ý kiến của các cháu. Tiểu Lạc, cháu thấy hứng thú với công việc nào?”

An Lạc trầm tư chốc lát, hỏi: “Trước đây, công việc hai bên là do ai phụ trách ạ?”

An Quang Diệu đáp: “Bố cháu phụ trách công việc bên khách sạn, còn công ty giải trí là dì Trân cháu quản lý.”

An Lạc gật đầu, “Vậy ạ. Thế thì cháu chọn khách sạn, cháu vừa mất trí nhớ, hoàn toàn không biết nghệ sĩ nào ở bên công ty giải trí, cháu sợ vào đấy lại không biết phải làm gì. Bên khách sạn có thể khá hơn một chút, cũng có bố cháu nữa, có thể hướng dẫn cháu thêm.”

“Vậy cứ thế mà làm.” An Quang Diệu cười, quay sang nhìn An Trạch, “Còn An Trạch thì sao? Cháu nghĩ thế nào?”

An Trạch nhàn nhạt trả lời: “Cháu không có gì. Nếu anh đã muốn sang bên khách sạn thì cháu sẽ sang bên giải trí giúp mẹ.”

An Quang Diệu gật đầu, “Vậy cứ như thế nhé, các cháu chuẩn bị một chút, bắt đầu từ thứ Hai tuần sau chính thức đi làm. Khi đến công ty nhớ khiêm tốn một chút, nghe lời các tiền bối, biết chưa?”

“Cháu đã biết, thưa ông nội.” An Lạc dứt lời, quay sang nhìn bố, nghiêm túc và chân thành nói, “Thưa bố, có rất nhiều chỗ con không hiểu, sau này phải làm phiền bố dạy con từ đầu.”

An Úc Đông vẫn mang nụ cười trên khuôn mặt, gật đầu: “Điều đó là đương nhiên.”

An Lạc cũng không nhìn ra bất cứ cảm xúc bất thường nào khác từ ông, nếu không phải ký ức trước đây của thân thể này đã khôi phục, An Lạc thậm chí sẽ tưởng rằng người trung niên trước mặt này thực sự chỉ là một người cha ôn hòa từ ái.

***

Ra khỏi thư phòng, An Lạc liền xoay người về phòng ngủ, không ngờ An Trạch cũng đi theo. An Lạc vừa định mở miệng thì thấy cậu đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu “Suỵt”. Nhớ ra máy nghe trộm trong phòng, An Lạc bèn ngậm miệng lại, im lặng đứng cạnh giường, nhìn cậu bước vào phòng.

An Trạch tới giường ngồi xuống, lấy chiếc tablet từ trong túi ra, mở notepad, bắt đầu gõ chữ ——

“Anh chọn khách sạn Hoa An là vì có mục đích khác?” Gõ xong thì ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh lùng mà sắc nhọn như hiểu rõ tất cả.

An Lạc cầm tablet, viết lại: “Không sai, tôi muốn điều tra sự thật vì sao anh cậu bị bắt cóc.”

“Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện anh trai tôi bị bắt cóc có liên quan đến khách sạn Hoa An.”

“Đây chỉ là suy đoán, còn chưa chứng thực, khi nào có đáp án khắc tôi sẽ nói cho cậu biết.” Sau khi viết xong những lời này, An Lạc nhíu mày, bổ sung, “Yên tâm, khi sự thật đã rõ ràng tôi sẽ rời đi. Tôi không có hứng thú với gia nghiệp của An gia các cậu, bất kể là khách sạn Hoa An hay tập đoàn giải trí, tương lai tất cả đều là của cậu.”

An Trạch nhìn dòng chữ này, chỉ cảm thấy buồn cười và cay mắt cùng cực.

Cậu chưa bao giờ muốn tranh giành thứ gì với anh, từ nhỏ đến lớn, trong lòng cậu, anh vẫn luôn là người nối nghiệp duy nhất của An gia, nếu không năm đó cậu cũng chẳng thay đổi chủ ý mà đăng ký vào trường quân đội. Thế nhưng giờ đây, anh cậu đã mất, tất cả những thứ đó đều đặt hết lên vai cậu.

An Trạch ngẩng đầu nhìn An Lạc trước mặt, thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng của anh, định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đè xuống đáy lòng khổ sở, chỉ để lại một câu: “Hãy cẩn thận.” Rồi đứng dậy rời đi.

***

An Trạch đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng, đó là căn phòng đã từng thuộc về anh cậu, nơi anh đã ở hơn mười năm, mỗi một đồ vật dường như đều lưu giữ lại mùi vị của anh —— quen thuộc và ấm áp.

An Trạch nhẹ bước tới chiếc bàn, mở ngăn kéo, lấy ra.một cuốn album ảnh

Đó là album kỷ niệm chia tay tốt nghiệp cao trung được trường phát của anh cậu, bên trong là những bức ảnh chụp đám bạn đứng túm năm tụm ba của anh, và bức ảnh chụp toàn bộ cả lớp. Anh rất ghét chụp ảnh, ngoài bức ảnh chụp chung với mẹ hồi bảy tuổi của anh còn để lại, cũng chỉ có bức ảnh trong cuốn album kỷ niệm tốt nghiệp này.

An Trạch liếc mắt đã nhìn thấy chỗ anh đứng trong tấm ảnh chụp tập thể. Anh đứng ở giữa hàng thứ hai, các bạn học bên cạnh đều cười tươi xán lạn, chỉ có mình anh là vẻ mặt vô cùng cứng ngắc. Mỗi lần máy ảnh lia tới là anh lại làm ra vẻ mặt mờ mịt chẳng biết làm gì, môi khẽ vểnh lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước, tỏ ra nghiêm túc.

Sau đó là ảnh chụp chung của bốn anh em, An Lạc, An Trạch, An Nham và An Mạch. Ngày An Lạc tốt nghiệp, ông nội đã mời thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đến trường chụp ảnh tốt nghiệp, rồi gọi cả ba anh em vừa lên lớp ra chụp ảnh cùng anh cả. Ngoài bức ảnh chụp cả bốn anh em, còn lại là ảnh An Lạc chụp riêng cùng với từng cậu em trai.

Đây cũng là bức ảnh duy nhất trong hơn hai mươi năm, An Trạch đứng chụp cùng anh.

Cho tới bây giờ, An Trạch thậm chí vẫn còn nhớ như in cảm xúc của lúc đó, lần đầu tiên chụp ảnh chung với anh, cậu hồi hộp tới nỗi không biết đặt tay đi đâu. An Lạc cũng rất căng thẳng, mỗi lần đối mặt với ống kính máy ảnh là anh lại trở nên cứng ngắc. Vì vậy, anh em hai người mỗi người đều cứng ngắc như nhau, ảnh chụp hai người đứng cạnh một chỗ, nhìn qua trông như một cặp điêu khắc trước cửa thư viện.

An Nham không sợ chết lúc chụp xong còn nói giỡn: “Vẻ mặt hai người cứng ngắc thế, cứ như chụp ảnh cưới á…”

Trong bức ảnh, An Lạc mặ đồng phục trông có chút ngây ngô, An Trạch cũng mặc giáo phục, cao hơn anh 5cm, hai anh em sóng vai đứng cạnh nhau, bàn tay căng thẳng đặt bên hông, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ống kính, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Năm đó, An Lạc thi vào trường đại học trọng điểm, bởi dung mạo khôi ngô và khí chất đặc biệt mà hấp dẫn một loạt thư tình từ các nữ sinh. Năm ấy, An Trạch càng thêm ngây ngô so với anh, rốt cục cũng xác định được tình cảm của mình với anh. Sau khi trải qua một thời gian đấu tranh thống khổ, cậu quyết định lặng lẽ bảo vệ anh từ đáy lòng.

Năm đó đã trôi qua rất lâu, nhưng cảm giác ấy vẫn còn khắc sâu trong thâm tâm. Lần đầu tiên rung động, ngây ngô yêu say đắm,vật lộn đấu tranh, và quyết tâm thận trọng, đều rõ rệt như vừa mới bừng tỉnh hôm qua.

Nhưng giờ phút này…

Cho dù cách bao nhiêu năm, nhìn lại tấm ảnh ngây ngô của năm ấy, An Trạch lại đau buồn đến mức chảy nước mắt.

“Anh ơi… Anh đã… chết thật rồi sao?”

An Trạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc trong tấm ảnh, giống như lưu luyến, nhưng giống như ly biệt hơn.

Cậu mãi mãi không thể tin được, người đã khiến cậu yêu bao nhiêu năm, người cậu bảo vệ bao lâu như vậy, lại biến mất khỏi thế giới của cậu một cách mơ hồ như vậy, không có một đám tang, thậm chí không để lại bất kì vết tích nào.

Nhưng hết chứng cứ này đến chứng khác cứ mở ra trước mắt, cậu không thể không tự thuyết phục mình phải tin rằng đó là sự thật.

An Trạch ngắm bức ảnh, lặng im lâu thật lâu, giọt lệ từ khóe mắt dần làm mờ đường nhìn, khuôn mặt của An Lạc trong bức ảnh cũng trở nên nhạt nhòa hơn. Cuối cùng, An Trạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố kiềm nén cơn xúc động muốn khóc, rút tấm ảnh ra khỏi cuốn album.

Cậu lấy kéo cẩn thận cắt khung bức ảnh, điều chỉnh kích thước, rồi nhẹ nhàng đặt vào ví mình, vừa mở ra là có thể thấy ngay.

Anh à, nếu anh đã thực sự rời đi…

Em sẽ mãi mãi, không bao giờ quên anh.

***

Một tuần sau, An Lạc đã có thể đi lại bình thường, theo bố xuất hiện ở cuộc họp nội bộ tại khách sạn Hoa An.

Trên áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng là chiếc cà-vạt hoa văn đơn giản, bộ âu phục màu xám nhạt làm tôn lên dáng người thon dài đẹp đẽ, khuôn mặt lạnh lùng nhàn nhạt không biểu cảm nhiều, nhưng kỳ lạ là, khuôn mặt chẳng có mấy biểu cảm này lại có một khí chất đặc biệt hấp dẫn người khác, An Lạc vận tây trang chỉnh tề, trên người tựa như tản ra một sức thu hút cấm-dục phạm tội. (tức là muốn đè anh ra oh yeah á)

Sự xuất hiện của An Lạc trở thành cơn hiếu kỳ của mọi người, nhất là các cô gái độc thân trẻ tuổi trong công ty khi thấy cậu cả của An gia lại đẹp trai đến vậy, làm họ tim đập như trống đánh.

An Lạc trong đồn đại sau khi bị bắt cóc suýt chút nữa thì chết, lúc tỉnh lại thì không chỉ mất trí nhớ mà hai chân còn bị thương đến tàn phế, vậy mà trong một thời gian ngắn đã khôi phục lại như thường, không chỉ không có một chút yếu ớt nào của người mới thương nặng, mà biểu cảm trên mặt anh lại cực kỳ trấn định, ánh mắt bình tĩnh tỏa ra một khí thế sắc bén khó có thể quên được.

Anh ngồi cạnh bố mình, im lặng lắng nghe báo cáo của các phòng ban, khuôn mặt từ đầu đến cuối không dợn chút sợ hãi, vừa như không thể nào hiểu được, vừa như đều hiểu rõ tất cả từ tận trong tâm trí. Tất cả mọi người không đoán ra được ý nghĩ thật sự của anh, thỉnh thoảng lén nhìn trộm, cũng chỉ có thể thấy khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ không có chút biểu cảm nào của anh.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, An Lạc được bổ nhiệm làm phó tổng, quyền lợi đứng sau bố anh trong khách sạn. Đối với sản nghiệp tư nhân là khách sạn Hoa An này của An gia, con ông cháu cha được nhảy thẳng vào chức phó tổng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có điều ngạc nhiên là, vị đại thiếu gia này của An gia thật sự quá đẹp nhưng cũng quá lạnh lùng, khiến người khác không đoán không ra, nhìn không thấu.

Cùng lúc, cuộc họp bên tập đoàn giải trí Hoa An. An Trạch xuất hiện cùng mẹ cũng thu hút đường nhìn của mọi người —— nhất là ánh mắt của cậu, sâu thẳm và sắc bén, quả thực không dám nhìn thẳng. Có người nói cậu đã từng là một quân nhân, nên khí thế thực sự là có chút dọa người.

Dưới sự ủng hộ toàn lực của mẹ Chu Bích Trân, An Trạch sau khi nhậm chức bắt đầu dựa theo quan niệm quản lý của mình mà thực hành cải cách, không chút nương tay mà loại bỏ hết những người phụ trách không có năng lực, đề bạt một số người trẻ có tài hoa, mấy ngôi sao có tiềm lực cũng đặt ra kế hoạch bao bọc một lần nữa. An Trạch từ trước đến nay xử lý rất quyết đoán, không dài dòng dây dưa, vấn đề gặp phải lớn nhất không có cách giải quyết từ nhỏ đến lớn của cậu cũng chỉ có tình cảm của cậu với anh trai mình mà thôi.

Tan tầm, An Trạch lái xe về nhà, trước cửa trông thấy một hình ảnh dường như rất ấm áp ——

An Nham từ nước ngoài trở về đang tươi cười đứng ở cửa, ôm chầm lấy An Lạc vừa xuống xe, cười tủm tỉm: “Em biết mà, lúc em về là anh nhất định đã bình phục rồi. Rốt cuộc có thể thấy anh đi lại bình thường, em mừng quá đi.”

An Lạc khẽ cười, nói: “Quay phim xong chưa?” 

“Chưa xong ạ, đoàn phim cho em hai ngảy nghỉ, em về nhà thăm anh.” An Nham vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát An Lạc một lượt, tán tụng, “Anh bây giờ chẳng giống ông chủ, mà đẹp trai hơn ngày xưa rồi.”

An Lạc vừa định trả lời thì ngẩng đầu chợt đụng phải một ánh mắt sâu hút, tuy cách cửa xe, nhưng ánh mắt sắc bén đó vẫn khiến đáy lòng khẽ run lên.

An Trạch hôm nay dường như có chút khang khác, bộ tây trang màu đen trông cực kỳ chín chắn, nếu trước đây là bộ quân trang thì trên người cậu sẽ tỏa ra khí chất quân nhân chính trực cương nghị, còn hiện tại thay bằng âu phục, cậu đã hoàn toàn biến thành một hình tượng tinh anh trong giới kinh doanh, bộ trang phục chính trực đó cũng khiến cậu thoáng chốc tưởng thành hơn rất nhiều.

An Trạch mở cửa xe, chầm chậm đi tới, đến trước mặt An Lạc nửa mét thì dừng lại, thấp giọng hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm, thuận lợi chứ?”

An Lạc nhẹ giọng đáp: “Rất thuận lợi.”

An Trạch gật đầu: “Vào đi thôi, ăn tối nào.”

Cho đến khi bóng lưng cậu biến mất khỏi cánh cửa, An Nham mới gãi gãi đầu, bộ dạng thắc mắc: “Anh ơi, anh có phát hiện ra hình như tâm trạng thằng An Trạch rất tệ không? Liệu có phải hai người cãi nhau không đấy?”

An Lạc không trả lời, xoay người đi thẳng vào trong.

An Nham nhìn bóng lưng cứng ngắc của anh, im lặng một hồi mới bất đắc dĩ nhún vai, khẽ thở dài: “Đúng là hai cực đá ương ngạnh, ai cũng gay go như ai, hầy…”

***

Buổi tối, bốn anh em An gia cùng vợ chồng An Úc Đông và An Quang Diệu, cả nhà vây quanh bàn ăn cùng nhau dùng bữa tối, bầu không khí thực sự rất hòa thuận, Chu Bích Trân thậm chí còn tự mình xuống bếp làm mấy món sở trường.

Nhìn An Lạc và An Trạch mặc âu phục chính thức đến công ty làm việc, bộ dạng đeo caravat thành thục, An Quang Diệu trong lòng vui mừng, còn đặc biệt mang hồng tửu cất lâu năm ra uống, hơn nữa An Nham với An Mạch cũng hiếm khi ở nhà, người một nhà vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên, An Nham tếu táo hay kể chút chuyện cười điều chỉnh bầu không khí, trên bàn cơm thường xuyên vang lên tiếng cười khoái trá.

Không ai ngờ rằng, đây có thể là bữa ăn tối cuối cùng của cả gia đình An gia.

Lúc này, trong một biệt thự ngoại ô phía nam, một người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay nhàn nhã hút thuốc, khói thuốc bay lên, khiến toàn bộ cơ thể hắn phủ trong làn khói mờ ảo mông lung.

Điếu thuốc còn phân nửa, hắn đột nhiên dùng ngón giữa gảy bụi thuốc, nhẹ nhàng ấn tàn thuốc xuống gạt tàn, lười biếng mở miệng: “Con cá đã mắc câu, kế hoạch cuối cùng, bắt đầu chuẩn bị chưa?”

Người thanh niên bên cạnh hé môi lộ ra nụ cười nhẹ, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngài yên tâm, đã sắp xếp hết rồi ạ.”

Gã đàn ông thỏa mãn gật đầu, đứng dậy vỗ nhẹ lên vạt áo, nhàn nhạt nói: “Tiểu Duệ, con phải nhớ kỹ, trên thế giới này, người có thể hoàn toàn tin cậy, chỉ có người chết.” 

_________________
Bình Luận (0)
Comment