Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1003 - Chương 1003 - Đến Lúc Đó Đừng Trách Ta

Chương 1003 - Đến lúc đó đừng trách ta
Chương 1003 - Đến lúc đó đừng trách ta

Chương 1003: Đến lúc đó đừng trách ta

“Nhớ kỹ hai điều.”

Tô Bình Nam quyết định: “Thứ nhất, đừng để ta nghe được bất kỳ lý luận vớ vẩn gì về người Tô gia hay không phải Tô gia của ngươi. Một khi để ta nghe được, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi.”

Tô Chấn Đông gật đầu.

Tô Bình Nam đứng dậy, dụi đầu tàn thuốc: “Thứ hai, ngươi nói ngươi có thể làm việc, chảy dòng máu giống như ta, như vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chúng ta đánh cược.”

Dưới ánh mắt vui mừng của Tô Chấn Đông, Tô Bình Nam nói tiếp: “Ngươi rời xa Thiên Nam một thời gian, ta sẽ cho ngươi ba triệu tài chính để khởi động. Bất luận ngươi làm cái gì, trong vòng một năm, ta muốn nhìn thấy thành quả.”

“Được.”

Tô Chấn Đông gật đầu lia lịa mà không biết sau khi rời xa ánh hào quang của Cẩm Tú hắn sẽ đối mặt với hiện thực tàn khốc đến cỡ nào. Đám hồ bằng cẩu hữu thường hay nịnh nọt hắn trước kia mang đến cho hắn một sự tự tin khó giải thích.

“Ta cảnh cáo trước, ta sẽ không cho ngươi sự trợ giúp dưới bất kỳ hình thức nào.”

Gương mặt Tô Bình Nam hiện lên sự mỉa mai không nói nên lời: “Nếu ngươi thua, về sau cả đời kinh doanh lò gạch ở thôn Tô Gia đi. Nếu ngươi dám ra ngoài, ngươi hiểu ý ta chứ. Đến lúc đó đừng trách ta.”

“Nếu ta thắng thì sao?”

Tô Chấn Đông run rẩy hỏi lại.

“Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.”

Nhìn Tô Chấn Đông tự tin đến thế, giọng điệu Tô Bình Nam đột nhiên trở nên chân thành: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là anh trai của ta. Nếu không những việc mà ngươi đã làm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Ngươi sẽ làm gì nếu ta không nghe lời?”

Tô Chấn Đông quỷ thần xui khiến hỏi tiếp một câu.

“Ngươi sẽ lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi thế gian này, giống như chưa từng tồn tại.”

Tô Bình Nam trả lời, sắc mặt bình tĩnh, giống như đang nói đến một việc nhỏ không đáng nói đến.

Mấy ngày qua, Cố Tiểu Bắc vô cùng bực bội nhưng cũng rất cẩn thận.

Mặc dù nữ nhân kia không lấy ngón tay của hắn mà còn trả lại, nhưng vì mặt mũi, hắn không đến bệnh viện nối lại. Điều này dẫn đến ánh mắt nhiều người nhìn hắn có chút kỳ quái.

Nhưng khác với dự đoán của hắn, bạn bè trên đường không hề vì việc hắn bị chặt đứt ngón tay mà khinh thường hắn, ngược lại còn giơ ngón tay cái lên.

“Đối cứng Cẩm Tú, ngon!”

Phim Người trong giang hồ đang rất được yêu thích gần đây, nhiều câu thoại trong đó đã được mọi người học hỏi và sử dụng. Hàng ngày nhiều bạn trẻ luôn sử dụng những câu thoại của phim nhưng bọn hắn không bao giờ ngờ rằng xưởng phim Cẩm Tú trong phần mở đầu của bộ phim lại là công ty của Tiểu Hồng Bào.

Đối với lời khen ngợi này, Cố Tiểu Bắc luôn thận trọng và kiêu ngạo: “Ra ngoài lăn lộn cần uy tín. Thua, lão tử chặt cho nàng thôi.”

Cố Tiểu Bắc vẫn cố ý nghe ngóng về nữ nhân kia.

Sau khi biết được thân phận của Mộ Dung Thanh Thanh, hắn lại càng đắc ý. Bại bởi trợ lý Đấu Chiến Thắng Phật của Hải Đông Thanh nổi tiếng Hải Châu chẳng có gì phải mất mặt cả.

Bên cạnh hắn không phải không có người biết chuyện.

“Tiểu Bắc, có một chuyện ta có thể giúp ngươi.”

Về sau Cố Tiểu Bắc giúp một lão giang hồ một việc, rất nghĩa khí không đòi thù lao của đối phương, điều này khiến cho lão lưu manh Tống Đại Hổ lăn lộn nhiều năm có chút cảm động.

Lúc này mới có cuộc trò chuyện diễn ra trên bàn rượu.

“Chuyện gì vậy? Hổ ca, ngươi nói đi.”

Nhìn thấy sắc mặt Cố Tiểu Bắc đỏ bừng vì rượu, ánh mắt Tống Đại Hổ vẫn tỉnh táo như trước.

“Mau nghĩ cách khơi thông chỗ Lục Viễn, nói lời xin lỗi, học theo Đỗ lão tam trước kia, có lẽ ngươi sẽ còn cơ hội.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Cố Tiểu Bắc xưa nay không cho rằng mình thua kém Tiểu Hồng Bào bao nhiêu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Lão tử đền ngón tay cho Cẩm Tú nhưng vẫn chưa xong, đúng không?”

Tống Đại Hổ bị lời nói lớn tiếng của Cố Tiểu Bắc làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy đóng cửa lại, lúc này mới yên tâm một chút.

“Tiểu Bắc, gần đây danh tiếng của ngươi quá thịnh, mau thu lại. Chúng ta ra ngoài đả sinh đả tử để cầu tài, không phải đấu khí.”

Ân tình của Cố Tiểu Bắc không nhỏ, Tống Đại Hổ xem như đã tình chân ý thiết.

“Chân trần thì không sợ mang giày. Bên dưới lão tử có mấy chục thanh đao. Tiểu Hồng Bào hắn còn là ủy viên của một hiệp hội chết tiệt nào đó. Ta không tin hắn dám làm lớn sự việc…”

Cố Tiểu Bắc hoàn toàn không thèm ngó tới lời khuyên của lão đại ca.

“Hồ đồ.”

Hiện tại Tống Đại Hổ đã quyết định trợ giúp Cố Tiểu Bắc vượt qua kiếp nạn lần này, về sau nói không chừng có thể kiếm bộn từ đối phương, cho nên hắn quyết định nói thật.

“Ngươi cho rằng những người kia khen ngươi ngon thì ngươi ngon thật sao? Bọn hắn đang giết ngươi đấy. Bọn hắn càng nâng ngươi lên, Tiểu Hồng Bào lại càng không có khả năng giữ ngươi, ngươi có biết hay không?”

Giọng điệu của Tống Đại Hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhớ kỹ, bây giờ Tiểu Hồng Bào không cùng một cấp bậc với chúng ta. Những người bên dưới hắn vẫn có thể chơi thủ đoạn giang hồ với ngươi nhưng hắn thì không.”

“Có ý gì?”

Cố Tiểu Bắc thu lại nét tùy tiện trên mặt.

“Tập đoàn Cẩm Tú làm việc sẽ không lưu lại thóp. Ngươi có bao giờ nhìn thấy Tiểu Hồng Bào chạm tay vào những sản nghiệp đen hay không? Người ta muốn khống chế tam giáo cửu lưu. Còn ngươi lại cứ không nghe lời, ngươi nói không xử lý ngươi thì xử lý ai?”

Không thể không nói có thể lăn lộn đến bây giờ, đầu óc Tống Đại Hổ vẫn rất tỉnh táo.

“Vậy ta phải làm sao?”

Cố Tiểu Bắc không ngại học hỏi.

“Mông của ngươi không sạch, tùy tiện tìm một cái bẫy để ngươi rơi vào còn không dễ hơn sao? Tiểu Bắc, bây giờ Tiểu Hồng Bào không phải người trong giang hồ, ngươi có hiểu hay không? Hắn sẽ không tuân theo quy củ mà ngươi nghĩ.”

Tống Đại Hổ nói khô nước miếng, thấy Cố Tiểu Bắc vẫn còn mơ mơ màng màng, trong lòng chợt có chút hối hận.

Bình Luận (0)
Comment