Chương 1019: Dạy học cho Tô tổng
“Ta biết những điều này.”
Vẻ mặt Nhậm Cửu vô cảm: “Thứ nhất, chúng ta không phải muốn thắng, mà chỉ muốn nói với Tiểu Hồng Bào rằng muốn ta phá lệ là điều không dễ.”
“Điểm thứ hai cũng là điều quan trọng nhất.”
Nhậm Cửu vỗ vai cháu trai: “Ta già rồi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải tiếp nhận thay ta. Ngươi không thể trấn áp tên Thành Đại Dũng này, vậy nên không thể giữ lại.”
Nhậm Chí Cường nhìn thúc thúc mình với vẻ mặt kinh ngạc.
Nhậm Cửu mỉm cười lắc đầu: “Ngươi đã quên lời mình đã nói rồi sao? Vậy thì hôm nay ta sẽ nhắc nhở ngươi một lần nữa. Muốn ngồi vào vị trí của ta thì phải thật tàn nhẫn, có vài tên trong đám người này không thể giữ lại.”
“Nhưng đám người lão Hải kia không phải có hơi đáng tiếc sao?”
Giọng điệu của Nhậm Chí Cường có chút run rẩy. Hắn hiểu ý của thúc thúc mình, rất có khả năng Thành Đại Dũng là người đầu tiên bị loại trừ.
“Những con sói độc hành này đủ hoang dã để có thể chiến đấu.”
Nhậm Cửu đáp: “Nhưng phiền phức cũng nhiều, nuôi nhiều quá ngược lại sẽ rất phiền phức. Yên tâm, lão Hải sẽ trở lại.”
“Ta hiểu rồi.”
Nhậm Chí Cường gật đầu: “Chỉ là dùng thuận tay rồi nên có chút đáng tiếc.”
…
Sáu giờ bốn mươi tối.
Điền Phức ăn mặc rất nghiêm túc, đợi ở biển báo giao thông gần nhà mình theo sự dặn dò của trưởng khoa Lưu.
Cô gái biết công việc được trả lương cao này hiếm có như thế nào, vậy nên nàng đã đến sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút.
Trong gió lạnh, cô gái có vẻ thấp thỏm không yên. Mức lương của công việc này quá cao, điều này khiến nàng có chút lo được lo mất.
Bởi vì nàng không biết liệu đứa trẻ có thích mình hay không, và cũng không biết mình có thể làm tốt hay không.
Đối phương đến rất đúng giờ.
Bảy giờ đúng, điện thoại của Điền Phức vang lên. Sau khi xác định được quần áo của nàng, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ở gần đó.
Điền Phức không biết tấm biển chữ Ô trên chiếc Mercedes Benz màu đen tượng trưng cho điều gì, nhưng vì cẩn thận nên nàng đã gọi điện cho trưởng khoa Lưu trước. Cô gái muốn xác nhận thân phận của đối phương.
Sau khi nhận được cuộc gọi, trưởng khoa Lưu đã đến rất nhanh.
“Ta đi với ngươi. Lần đầu tiên gặp mặt khó tránh khỏi căng thẳng. Không sao, ta hiểu trình độ giảng dạy của ngươi, ngươi sẽ làm tốt thôi.”
Nhìn vẻ mặt nhiệt tình của trưởng khoa Lưu, cô gái vô cùng cảm động, lập tức buông lỏng cảnh giác. Đáng tiếc nàng không hề biết đối phương chỉ muốn nịnh nọt, lôi kéo quan hệ với Tô Bình Nam mà thôi.
“Ngài là phụ huynh học sinh phải không? Xin chào, ta tên là Điền Phức.”
Có trưởng khoa Lưu ở bên cạnh, Điền Phức đã trở nên mạnh dạn hơn. Nàng lễ phép chào hỏi tài xế lái xe, kết quả là nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của trưởng khoa Lưu và vẻ mặt hoang mang khó hiểu của tài xế.
“Sao vậy?”
Điền Phức theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không có gì, là ta sơ suất.”
Trưởng khoa Lưu lập tức hiểu ra cô gái này đã hiểu lầm, hắn cười lớn nói: “Tiểu Điền à, đây là tài xế của học sinh ngươi.”
“Tài xế?”
Điền Phức kinh ngạc: “Ý của ngài là?”
“Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, học sinh của ngươi lần này là người lớn.”
Trưởng khoa Lưu mỉm cười giải thích: “Nhưng nền tảng của hắn hơi yếu, vậy nên rất thích hợp với phương pháp giảng dạy của ngươi.”
Có lẽ là ảo giác.
Điền Phức phát hiện ra lúc trưởng khoa Lưu nói ra câu nền tảng hơi yếu, vẻ mặt của hắn có chút sợ hãi.
Nếu như trước khi lên xe, cô gái chỉ lo mình có thể đảm nhiệm công việc này hay không, thì càng đến gần điểm gặp mặt, cảm giác đó lại biến thành hoảng sợ.
Đặc biệt là sau khi xe chạy vào hầm đậu xe của tòa nhà Cẩm Tú, nàng không thể chịu đựng được nữa.
“Trưởng khoa Lưu, tại sao chúng ta lại đến đây?”
Dù sống trong tháp ngà trường đại học, cô gái vẫn biết công trình mang tính biểu tượng này đại diện cho ai...
Không phải nàng biết nhiều tin tức, mà là cô gái đã nghe Đại Thành ca kể câu chuyện về chủ nhân của tòa nhà này không biết bao nhiêu lần rồi.
Trong miêu tả của Đại Thành ca, Điền Phức nhớ rõ chủ sở hữu của tòa nhà này là Tô Bình Nam, người có biệt danh đáng sợ là Tiểu Hồng Bào.
“Đương nhiên đến đây là để dạy học cho Tô tổng rồi. Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Không giống như Điền Phức đang thấp thỏm không yên, trưởng khoa Lưu lại kích động đến đỏ bừng cả mặt. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đến tòa nhà Cẩm Tú, hắn cũng rất tò mò về văn phòng nguy nga lộng lẫy trong lời đồn.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là hắn có thể nhân cơ hội này lôi kéo quan hệ với Tô Bình Nam. Hắn là một tên lõi đời, đương nhiên hắn hiểu được chuyện này có lợi ích với mình thế nào.
Nếu không, ngươi nghĩ rằng trưởng khoa của một trường đại học có thể bình dị dễ gần như vậy sao?
Vậy nên khi nhìn thấy biểu hiện khác thường trên mặt cô gái, người lo lắng nhất chính là trưởng khoa Lưu.
“Tô tổng? Là Tô Bình Nam sao?”
Cô gái vẫn chưa chết tâm, vì đối với nàng bây giờ mà nói, mức lương cao ngất ngưởng đó đúng là đưa than ngày đông.
“Tô tổng của tập đoàn Cẩm Tú đương nhiên là Tô Bình Nam tiên sinh.”
Trưởng khoa Lưu trả lời: “Nhưng ngươi đừng sợ. Mặc dù Tô tổng không nói cười tùy tiện, nhưng tính tình lại rất tốt.”
Cô gái cắn chặt môi, thấy người tài xế nghiêm túc trước mặt không để ý đến mình, nàng mới hạ giọng nói: “Trưởng khoa Lưu, ngươi không nghe những tin đồn khác sao? Chuyện liên quan đến Tô tổng đó.”
Trưởng khoa Lưu là ai?
Hắn là cáo già đã lăn lộn nhiều năm. Huống chi từ tận đáy lòng, hắn đã nhắm vào trình độ giảng dạy của Điền Phức, càng quan trọng hơn là hắn đánh giá cao khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô gái này.
Trưởng khoa Lưu biết rằng, vẻ đẹp đại diện cho rất nhiều khả năng. Một khi có chuyện gì xảy ra, vậy thì chẳng khác nào hắn đã có chỗ đứng vững vàng trong tập đoàn Cẩm Tú.