Chương 1059: Một hòn đá hạ ba con chim
“Một hòn đá hạ ba con chim. Phi Cơ ca, hậu sinh khả úy.”
Lạc Đà thật lòng nói ra một câu này: “Ta đồng ý với ngươi. Ta sẽ thông báo cho người đến nối liền tuyến đường ở Bổng Tử quốc.”
“Vậy thì chúng ta nhanh chóng hợp tác đi. Ta chúc Lạc Đà ca tài nguyên rộng tiến.”
Phi Cơ cúp điện thoại.
“Từ lúc nào sếp Lương của đội phòng chống tội phạm lại trở thành chó của Hòa Ký thế? Vào thời điểm này lại mang ta đến cục uống trà?”
Nhìn những chiếc xe minibus vẫn còn đang đổ về, Hồng Nhân Tựu hai tay bị còng ngồi trong xe cười lạnh. Dưới ánh đèn lờ mờ, biểu hiện của nam nhân vô cùng dữ tợn.
“Cũng không còn cách nào.”
Lương Văn Xương giang hai tay, nhún vai nói: “Tính tình của ngươi nóng nảy, trong khi ngươi cũng biết an toàn quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác. Nếu ngươi không ra ngoài, Phi Cơ chẳng qua cũng chỉ là một buổi trình diễn. Sang hơn nữa là một cuộc họp phi pháp. Nếu ngươi ra ngoài, tất cả chúng ta đều không dễ chịu.”
Sự phẫn nộ chợt lóe lên trên mặt Hồng Nhân Tựu.
“Vậy các ngươi đi tìm tên khốn kiếp Phi Cơ kia đi. Bây giờ hắn đang đạp lên địa bàn của ta đấy.”
“Biết thế.”
Lương Văn Xương trả lời: “Nhưng lý do thì sao? Lý Văn Huy cũng chính là Đại Đầu đã chết trên địa bàn của ngươi. Chúng ta còn phải nhờ ngươi hỗ trợ điều tra.”
Hắn cực kỳ có lòng tin.
Phi Cơ sẽ không đến.
Hiện tại, người có địa vị cao nhất ở Hòa Ký chính là Lý Hôi. Lương Văn Xương cho rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ khi hắn đã kiểm soát mọi thứ nhưng không bao giờ nghĩ đến.
Lý Hôi không nhận được tin nhắn của hắn.
…
Nhận được tin nhắn không phải Lý Hôi mà là Sa Vũ.
Điều này rất phù hợp với phong cách làm việc nhất quán của Cẩm Tú.
Từ lúc tính toán đối phó với Lý Hôi, một tấm lưới lớn đã lặng yên bao phủ lên người hắn.
Sa Vũ cũng là một tấm lưới, đồng thời hắn còn là đầu lĩnh của đội lưu manh mà Phi Cơ cử đi.
Nguyên nhân lựa chọn hắn cũng rất đơn giản
Hôi Tử rất giỏi đánh. Để đề phòng vạn nhất, nhất định phải có một nhân vật có thể lấy mạng vào thời điểm quan trọng. Trừ một số người ra thì không ai có thể ngờ rằng một tên gia hỏa không cao, có khuôn mặt chất phác, chân chất như một lão nông lại là thành viên đáng tin cậy nhất của Cẩm Tú ở Cảng thành, đồng thời còn biết đánh nhau nhất.
Kim Cương trừng mắt giết người, Bồ Tát phục tùng cứu thế.
Hải Đông Thanh thời kỳ cường thịnh có ba Phật. Để Diệu Dương và Sa Vũ đều là người dự bị cho Đấu Chiến Thắng Phật năm đó.
Đáng tiếc, có hung dữ đến cỡ nào cũng không bù được ví tiền rỗng tuếch. Bởi vì cái gọi là một văn tiền cũng làm khó được anh hùng hảo hán.
Hải Đông Thanh dần dần bị lịch sử đào thải, sau đó được Tô Bình Nam hợp nhất. Là một trong những tướng hung hãn nhất của Hải Đông Thanh, hắn đã quen dùng bạo lực để giải quyết hết thảy. Khi Hôi Tử vừa xuống xe, A Lực vẫn luôn đi theo hắn đã lén lút đưa điện thoại của lão đại mình cho Sa Vũ.
Cho nên, Lý Hôi không nhìn thấy được tin nhắn đó.
Không ai dám phủ định Hôi Tử giỏi đánh đấm.
Đám lão đại khác không ra mặt, cho nên đội ngũ lưu manh tự phát đều tập trung dưới tay hắn.
“Làm sao?”
Lý Hôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn Sa Vũ đi theo bên cạnh, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn: “Phi Cơ xuất tiền mượn binh, bây giờ bản thân lại không chịu ngoi đầu lên?”
“Đó là vì Lý Hôi ca ngươi đủ khả năng.”
Sa Vũ gần như nịnh nọt giải thích: “Hai đầu lĩnh mà khai chiến thì không có khả năng. Trận này do Hôi ca ngươi dẫn đội, đương nhiên không có ai tranh phong với ngươi rồi.”
Khi nói những lời này, mấy trăm tên lưu manh đều đồng loạt gật đầu.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lý Hôi đúng là hào tình vạn trượng.
“Ngươi thấy thế nào?”
Lý Hôi nghiêng người nhìn sư gia Huy sau lưng.
Dù sao thời gian quật khởi của hắn quá ngắn, mặc dù thanh danh đủ lớn nhưng căn cơ lại không đủ. Cho nên rất nhiều chuyện hắn đều nghe theo tên sư gia xuất thân kế toán này.
“Làm dáng một chút, động thật cũng được. Bây giờ phải xem lão đại ngươi chọn cái nào.”
Nhìn thoáng qua Sa Vũ đang yên lặng nhìn mình chằm chằm, sư gia Huy hạ giọng: “Mấy lão đại khác không đến, đây chính là cơ hội của chúng ta, một cơ hội tốt để mở rộng uy vọng của Hôi ca ngươi.”
“Ta phải làm như thế nào?”
Lý Hôi động tâm.
Muốn thượng vị, nhất định phải phát triển. Huống chi còn có sếp Lương hỗ trợ. Hắn có lòng tin có thể đánh ra được danh tiếng.
Giọng nói của sư gia Huy nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Phi Cơ, Đỗ Lập đều cho rằng lần này đến Nguyên Lãng cũng chỉ là khoe khoang, thực tế chẳng có chỗ tốt. Cho nên bọn hắn mới không xuất hiện.”
“Đúng, cũng bởi vì tư lịch của lão tử không đủ, cho nên nhất định phải xuất hiện. Nói dễ nghe, dẫn đội? Ta nhổ vào.”
Lý Hôi gắt một tiếng.
“Dứt khoát đùa giả làm thật, mượn người của bọn hắn quét sạch hai địa bàn, dùng tiền của Phi Cơ giúp chúng ta làm việc. Đến lúc đó, thịt nằm trong miệng, ai cũng không cách nào khiến chúng ta phun ra, không phải sao?”
“Vậy thì làm thôi.”
Lý Hôi gật đầu thật nhanh.
…
Vẫn luôn yên lặng quan sát thế cục, sắc mặt Lương Văn Xương bỗng nhiên thay đổi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lý Hôi rút thanh khảm đao bên hông ra, chỉ vào quán bar của Hồng Nhân Tựu, hét lớn một tiếng: “Bắt đám người Nghĩa Quần biến khỏi Nguyên Lãng.”
Mười mấy tên mã tử lập tức cầm vũ khí vọt thẳng sau lưng Lý Hôi.
Bọn hắn vừa động, gần như gây ra phản ứng dây chuyền. Đám lưu manh thích nhất là nhiều đánh ít, cục diện nhanh chóng hỗn loạn, như ong vỡ tổ tràn vào trong quán bar.
Xe của Hồng Nhân Tựu vẫn không rời đi.
Hồng Nhân Tựu bị nhốt trong xe nhìn tài sản của mình bị tấn công mà không hề có chút khả năng chống cự nào, mắt trừng như muốn nứt ra, cũng không cố kỵ đây là trường hợp nào, nhìn Lương Văn Xương sắc mặt đang khó chịu, giọng điệu rất cay: “Sếp Lương, ta cùng đường mạt lộ thì ngươi cũng không tốt hơn được đâu.”