Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1064 - Chương 1064 - Cho Những Người Trẻ Tuổi Cơ Hội

Chương 1064 - Cho những người trẻ tuổi cơ hội
Chương 1064 - Cho những người trẻ tuổi cơ hội

Chương 1064: Cho những người trẻ tuổi cơ hội

“Vì chuyện của An Tây sao?”

Lục Viễn đích thân lái xe. Hắn cũng tham gia điều tra tình hình của Tô An Tây. Vừa nghe nói điểm đến là đại học Thiên Đô, hắn lập tức hiểu lão đại của mình muốn làm gì.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nàng quá yếu đuối, ta không an tâm.”

Tô Bình Nam gật đầu: “Ban đầu ta nghĩ rằng sau khi trải qua oan ức lần đó, cho dù nàng không phải là người có trái tim sắt đá, thì cũng phải trở nên cứng rắn. Nhưng không ngờ nàng lại lao vào vòng vây bảo vệ các động vật nhỏ rồi không thoát ra được.”

“Không phải cô gái nào cũng là Tô Định Bắc.”

Lục Viễn cười đáp: “Loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.”

“Không dám đối mặt với lòng người nguy hiểm, chỉ biết trốn tránh, ta thật sự rất thất vọng.”

Tô Bình Nam lại nói thêm vài câu: “Mặc dù ta không phải người thích làm từ thiện, nhưng cũng không phản đối. Nàng có thể làm điều mình muốn, nhưng nhất định không được chạy trốn.”

Nam nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim cứng như sắt đá: “Nếu là vì chạy trốn, ta sẽ không đồng ý cho nàng xuất ngoại. Ta sẽ nghe ý kiến của Định Bắc.”

“Định Bắc có ý kiến gì?”

Lục Viễn biết đôi khi Tô lão tứ này còn cực đoan hơn lão đại của mình, vậy nên không khỏi có chút tò mò.

Nghĩ đến ý kiến của Tô Định Bắc, ngay cả Tô Bình Nam cũng không nhịn được nhếch miệng.

“Điều mà Định Bắc luôn nghĩ đến bây giờ là ném An Tây vào lò mổ, bắt An Tây giết lợn.”

Câu này khiến Lục Viễn choáng váng.

Vẫn là quán trà cũ đó.

Vẫn là những bản nhạc cũ, nhưng so với lần trước thì nhiều người hơn rất nhiều. Tầng một và tầng hai đều có đủ loại nam nhân mạnh mẽ.

Người ngồi ở ghế chủ vị không phải là Thập Nhị thúc, mà là Đại D có khuôn mặt kiêu ngạo và độc đoán.

“Gọi tất cả các vị trưởng bối và huynh đệ đến đây là vì chuyện của Lý Hôi.”

Đại D rất ghét hành động ngâm trà chia trà trước khi nói, nhưng trong trường hợp này, hắn vẫn bịt mũi làm theo từng bước rồi mới lên tiếng: “Chúng ta phải bầu ra người tiếp quản bảy địa bàn của hắn ở Du Tiêm Vượng.”

Mọi người gật đầu.

“Ta nghĩ Phi Cơ khá phù hợp.”

Người lên tiếng là Đại Phi.

Nam nhân không có ba ngón tay đã quen với việc đeo găng tay đen bất kể trong phòng có nóng đến thế nào: “Bây giờ anh em dưới trướng hắn là nhiều nhất, cũng có thể trông giữ được những nơi này.”

Ngay khi hắn nói câu này, Đỗ Lập và những người đứng đầu phân khu khác lập tức im lặng.

Hiện tại Phi Cơ dẫn dắt bọn hắn kiếm được rất nhiều tiền, đương nhiên bọn hắn sẽ không tranh giành những địa bàn này. Giang hồ cái gì cũng là giả, chỉ có tiền là thật, những người này đều hiểu rõ điểm này.

Đại D nheo mắt nhìn Phi Cơ vẫn luôn im lặng, trong mắt loé lên sát khí.

Bây giờ hắn muốn Liên Trang.

Vốn tưởng rằng không có A Lạc thì mình sẽ không có đối thủ, nhưng Phi Cơ lại đột nhiên nổi dậy chỉ trong hai năm ngắn ngủi. Điều này cũng làm cho rất nhiều lão già coi trọng truyền thống đứng về phía hắn, khiến cho Đại D vô cùng phẫn nộ.

“Các ngươi nghĩ sao?”

Ánh mắt Đại D nhìn qua từng khuôn mặt của những người ngồi đó. Đỗ Lập được hắn hy vọng sẽ phản đối cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm.

Hiện tại Phi Cơ kiếm đủ tiền bịt miệng, dưới trướng lại có rất nhiều người, không ai muốn đắc tội với hắn cả.

“Không ai lên tiếng sao?”

Đại D biết giá trị của những địa bàn này, đưa cho Phi Cơ chả khác nào dồn mình vào đường chết. Hắn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

“Băng nhóm của chúng ta nên cho những người trẻ tuổi cơ hội.”

Đại D nói: “Những lão già chúng ta đã kiếm được không ít rồi. Hơn nữa, hiện tại xã hội càng ngày càng hài hòa, rất nhiều đàn em đều phàn nàn không thể thăng tiến. Nếu đã như vậy, dù sao thì Lý Hôi cũng chết trong tay Hồng Nhân Tựu, vậy thì ai giết được Hồng Nhân Tựu sẽ được tiếp nhận vị trí này.

“Ta đồng ý.”

Đại D hoàn toàn không ngờ rằng, người đầu tiên đồng ý lại là Phi Cơ vẫn luôn im lặng.

Phi Cơ vừa mở miệng, rất nhiều người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Một người bắt đầu phát biểu ý kiến khiến mọi người đồng loạt gật đầu.

“Đại D ca, hôm nay hiếm khi các tiền bối tụ tập cùng nhau. Ta đã đặt bốn mươi bàn ở Túy Tiên Lâu. Già trẻ lớn bé gì cũng có thể tới, xem như Phi Cơ ta mời khách."

Không để ý đến vẻ mặt khó xử của Đại D, Phi Cơ ném lại một câu rồi đứng dậy: “Còn quá nhiều việc, ta có hẹn với giám đốc của Tra Đả dùng bữa, đi trước đây.”

“Giám đốc Tra Đả...”

Đại Phi và những người khác kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Nhìn bóng lưng Phi Cơ xuống lầu rồi đi xa, sắc mặt Đại D trở nên âm trầm.

Người này gần như đã tuyên bố muốn tranh đoạt địa vị, nhưng hắn lại không có cách nào khác. Điều này khiến sát khí trong lòng hắn càng tăng thêm vài phần.

“Sếp Lương, đừng hỏi nữa.”

Sắc mặt Hồng Nhân Tựu trở nên chua xót: “Ta mới ra khỏi bể khổ chưa được bao lâu. Cái gì có thể nói, ta cũng nói hết rồi. Ngươi còn muốn ta thế nào nữa? Lẽ nào ta vào phòng vệ sinh cũng phải nói ta đi bao lâu?”

Tin tức của hắn rất nhiều.

Bây giờ con hổ dữ Lý Hôi của Tiêm Đông đã chết, tình hình của hắn cực kỳ nguy hiểm, vậy nên hắn hợp tác là cam tâm tình nguyện.

“Ngươi nghĩ cho kỹ đi. Nếu không, sao ta có thể xin bảo vệ hai mươi tiếng cho ngươi được?”

Lương Văn Xương nhìn Hồng Nhân Tựu: “Bây giờ bên ngoài là phong ba bão táp. Nghe đồn Đại D nói rằng ai giết được ngươi, người đó sẽ tiếp nhận địa bàn của con hổ đã chết kia. Bây giờ đám côn đồ muốn giết ngươi còn nhiều hơn cả số người muốn hiệu trưởng Đàm mở đại hội ca nhạc.”

“Lão tử khổ quá mà.”

Khóe miệng cứng đờ: “Không chắc ai đã giết ai, rất khó. So về tàn nhẫn, ta không bằng mấy thằng khốn Hoà Ký.”

Lương Văn Xương trầm mặc không nói.

Bình Luận (0)
Comment