Chương 1072: Trải nghiệm thực tế
Sau khi Tô An Tây nói xong, sắc mặt Hồ Đại lập tức thay đổi.
“Thật sao?”
Nhìn sắc mặt xanh xao khó nhìn của Hồ Đại Hải, Tô An Tây sốt sắng nói: “Ta là sinh viên của đại học Thiên Đô, ta có bạn học về pháp luật. Bọn ta có thể huy động sức mạnh của giới truyền thông...”
Cô gái đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì Tô An Tây suýt chút nữa đã thốt ra một câu: “Ta là em gái của Tô Bình Nam.”
“Thật sao?”
Sắc mặt Hồ Đại Hải trở nên kích động. Hắn giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Nam nhân vội vàng xua tay từ chối tiền cơm của Tô An Tây: “Được, ta tin ngươi.”
Có lẽ lời nói của Tô An Tây đã cho Hồ Đại Hải cơ hội trút bầu tâm sự. Nam nhân bốn mươi tuổi này bật khóc như một đứa trẻ.
Tô Bình Nam lấy điện thoại ra: “Cho người khóa hết tất cả thẻ của An Tây, quay lại nói với ba mẹ và Tô Chấn Đông, không ai được phép cho nàng một xu.”
“Đã biết, nhị ca có thể nói cho ta biết vì sao không?”
Giọng điệu Tô Định Bắc có chút khó hiểu.
“Hãy để Tô An Tây nhìn rõ hơn về thế giới này, phải ép buộc nàng. Ta muốn nhìn xem nàng có cùng dòng máu với chúng ta hay không.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại...
…
Mấy ngày tiếp theo, Tô An Tây đã hiểu thế nào là từng bước khó khăn.
Chiếc xe đã bị Tô Bình Nam lấy lại, thẻ cũng bị đóng băng, trong ngăn kéo chỉ còn lại mấy trăm tệ. Đừng nói đến phí luật sư, cô gái đã bị các bộ phận liên quan trốn tránh trách nhiệm làm cho đau đầu.
Đầu tiên, nàng nhờ vào quan hệ tìm được một đàn anh học luật. Đàn anh này rất ưu tú, đã trở thành trụ cột của một công ty luật.
Nhưng sau khi xem xong tài liệu, hắn cũng im lặng.
“Tô An Tây, ngươi muốn kết quả thế nào?”
Đàn anh lên tiếng.
“Đương nhiên là tử hình.”
Tô An Tây trả lời một cách đương nhiên.
“Rất khó, chưa nói đến những thủ tục rườm rà khác, nhưng đúng là đối phương không trực tiếp gây ra cái chết, nhiều lắm cũng chỉ là gây thương tích. Hơn nữa, tuổi của bọn hắn không thể bị kết án tử hình, sáu đến mười năm là hết mức. Ngoài ra, với bằng chứng và lời khai mà đối phương đưa ra, hoãn thi hành án không phải là không thể”
“Sao có thể như thế được?”
Tô An Tây một lần nữa cảm nhận được sự bất công của thế giới.
“Hơn nữa, luật sư biện hộ của đối phương là luật sư số một của Thiên Nam, chúng ta không thắng được.”
Lúc nói ra câu này, đàn anh họ Công nhìn Tô An Tây với vẻ mặt kỳ lạ.
“Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
“Chu Lệ, luật sư bào chữa nổi tiếng trong nước, có tiếng là đắt giá, ít người có thể đánh bại được nàng. Có thể mời được nữ nhân này, điều kiện gia đình của những thiếu niên này rất tốt.”
Đàn anh trả lời: “Ngươi có biết không? Vì giá quá cao, về cơ bản Chu Lệ chỉ phục vụ một công ty trong vài năm ở Thiên Nam.”
“Công ty nào?”
Tô An Tây hỏi.
“Tập đoàn Cẩm Tú.”
Đàn anh đáp.
Đây vẫn không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là sự hèn nhát của người thành thực mà Hồ Đại Hải để lộ ra. Trong lúc nàng đang khó khăn cất bước, nam nhân này đã chùn bước.
“Ngươi đã nhận tiền bồi thường của đối phương, người ta còn hứa sẽ bồi thường thêm cho ngươi sáu vạn nữa. Ngươi đừng làm loạn nữa, lão Hồ.”
Nhìn Hồ Đại Hải đang cúi người trước mặt mình, cảnh sát Triệu phụ trách vụ án này nói rất nhẹ nhàng. Hắn cũng thông cảm với cảnh ngộ của nam nhân này: “Nhưng ngươi đã qua thời gian kháng cáo từ lâu. Hơn nữa, ta nói thật với ngươi, cho dù có mở lại phiên tòa đi nữa, ngươi cũng không thắng được.”
“Tại sao?”
Tô An Tây xen vào: “Chuyện rõ ràng như vậy, tại sao không thắng được?”
“Ngươi là ai?”
Cảnh sát Triệu nhìn Tô An Tây: “Chuyện này thực sự không phải là lỗi của bọn ta.
Kết quả đã rất rõ ràng, người bị hại thực sự không có vết thương chí mạng. Và điều quan trọng nhất là, cô gái như ngươi có biết sau khi bản án được đưa ra, việc lật lại bản án khó như thế nào không?"
Mặc dù rất giống với lời của đàn anh, nhưng Tô An Tây cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung. Những lời nói lặp đi lặp lại này khiến Tô An Tây vốn luôn dịu dàng cũng muốn bùng nổ.
“Ta muốn gặp lãnh đạo của các ngươi, ta nghi ngờ các ngươi không công bằng.”
Cô gái ngây thơ hét lên, nhưng lại nhận lấy một cái nhìn xem thường.
“Mạng người là cỏ rác sao!”
Những gì Tô An Tây nhìn thấy và nghe thấy trong mấy ngày qua đã khiến nàng mất đi lý trí, không nhịn được mà nói ra.
Kết quả của cuộc cãi vã chỉ có một.
Năm ngày tạm giam và phạt tiền.
Điều mà Tô An Tây không biết là đã có người lập tức gọi cho Văn Tiểu Địch nói về tình huống của nàng.
Đối mặt với tin tức này, Tô Bình Nam cũng không tức giận mà chỉ thờ ơ đáp lại một câu: “Đó là chuyện của nàng, ta muốn xem thử sự ngây thơ và ấu trĩ của nàng có thể kéo dài được bao lâu.”
“Nhị ca, ta nói với ba mẹ, mấy ngày nay An Tây ra ngoài thực tập, bọn hắn cũng không nghi ngờ.”
Trong sơn trang Cẩm Tú, Tô Định Bắc tìm được Tô Bình Nam đang ăn tối, mỉm cười báo cáo tình hình: “Lúc nghe ta nói chỉ đến đây để nộp phạt, sắc mặt An Tây tái nhợt đến đáng sợ.”
Tô Bình Nam mỉm cười, nhưng không nói gì.
“Cảnh sát Lý kia cũng bị dọa sợ, ta đã để lại cho hắn danh thiếp của mình.”
Tô Định Bắc vẫn đầy kinh nghiệm như trước: “An Tây vậy mà lại hét rất to, điều này nằm ngoài dự đoán của ta.”
“Bình thường thôi.”
Tô Bình Nam đặt đũa xuống: “Nàng ở trong hoàn cảnh thoải mái quá lâu, phải cho nàng trải nghiệm thực tế.”