Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 109 - Chương 109: Chờ Tin Của Chúng Ta

Chương 109: Chờ tin của chúng ta Chương 109: Chờ tin của chúng ta

Ông chủ Ngưu không hiểu cái thứ gọi là giá trị võ lực cho lắm. Hắn cho rằng nếu không có nội công, mà chiều cao cân nặng tương đương thì võ lực chắc chắn cũng tương đương.

Sau khi thuê người, hắn còn hí hứng đi tìm Tô Bình Nam, muốn thử võ lực của hai vệ sĩ của mình.

Tô Bình Nam vừa mới gật đầu, ông chủ Ngưu còn chưa kịp chớp mắt đã bị Đỗ Thạch đá ra đằng sau, hai vệ sĩ lập tức đo đất.

Ông chủ Ngưu cảm thấy thật mất mặt. Nếu không phải người cao như vậy quá khó tìm, thì hắn nhất định sẽ sa thải hai cái gối thêu hoa này ngay lập tức.

Tô Bình Nam biết ông chủ Ngưu là hạng người gì, cười ha hả vỗ vai đối phương: "Ngươi không sao chứ? Người của ta sắp đánh hết khu vực Thiên Nam rồi, ngươi lại đi so với ta mặt này."

Ông chủ Ngưu lập tức hiểu ra. Mình chỉ là một môn phái nhỏ, so võ lực với Ma Giáo làm chi? Nét mặt lập tức tươi tỉnh.

Ông chủ Ngưu dẫn theo hai đại hán lưng hùm vai gấu đi thẳng vào trường thi.

Ban đầu hắn tưởng trường này chỉ thu tiền, thi cử cho có lệ mà thôi. Ai dè người ta nghiêm túc phát đề thi, đuổi vệ sĩ của hắn ra ngoài. Hắn tròn mắt sững sờ luôn.

Trường thi không nhỏ, ngồi lác đác mấy chục người. Nhưng mà hắn ngại xin người ta cho chép bài, đành dứt khoát viết linh tinh theo ý tưởng chân thực của mình, coi như là ứng phó cho xong.

Hơn mười phút trôi qua, có người thông báo hắn thông qua bài thi viết, bảo hắn đến một căn phòng khác phỏng vấn. Hắn lập tức dương dương đắc ý đứng dậy. Xem ra mình rất có năng lực!

Trong phòng phỏng vấn có ba nam một nữ, đều trên bốn mươi tuổi. Ông chủ Ngưu không biết trong đó có hai nhân vật cừ khôi trong lĩnh vực kinh tế.

"Xin hãy giới thiệu sơ lược về bản thân và sự nghiệp."

Nữ giảng viên ngồi ngoài cùng bên phải nói với ông chủ Ngưu.

"Ta là Ngưu Quảng Phát, bốn mươi ba tuổi, người Đồng thành Tấn Châu. Xí nghiệp của ta khai thác mỏ than đá, hiện tại có bảy khu mỏ và ba đội vận chuyển."

"À đúng rồi, còn có mấy chục phòng game nữa, kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng chủ yếu là nể mặt huynh đệ của ta thôi, bởi vì xưởng của hắn bán máy chơi game, ta phải chiếu cố việc làm ăn của hắn..."

Mấy giảng viên ngẩng đầu nhìn Ngưu Quảng Phát. Bọn hắn đã phỏng vấn không ít người, người này xem như có sự nghiệp phát triển tốt nhất. Có điều tố chất cũng chẳng cao hơn người khác bao nhiêu.

"Được rồi được rồi."

Vị giảng viên lớn tuổi nhất không nhịn được ngắt lời ông chủ Ngưu.

"Tài sản của ta ấy à, nếu quy ra giá thị trường thì ước chừng cuối năm nay có thể đạt tới con số bốn tỉ."

Mặc dù Ngưu Quảng Phát bị ngắt lời, nhưng vẫn quyết định nói cho các vị giảng viên biết tổng tài sản của mình, để đối phương biết mình là người có tiền. Nếu không người ta không cho hắn trúng tuyển thì quá mất mặt.

"Ngươi hãy trình bày ưu khuyết điểm của xí nghiệp các ngươi đi! Ừm, và ngươi cho rằng mình có thể học được những gì ở đây?"

Lão giảng viên hỏi.

"Ta có một đống khuyết điểm, song có một ưu điểm cực tốt là trọng tình trọng nghĩa, giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống. Nếu không thì làm sao ta quen thân với Tiểu Hồng Bào như vậy được. Chỉ cần lão Ngưu ta cảm thấy ngươi là bạn của ta, thì tiền bạc không phải là vấn đề. Còn nữa, ta rất giỏi uống rượu, trên bàn rượu ta toàn uống cạn ly, từ trước đến giờ chưa từng lừa lọc."

Từ biểu cảm của những người phía đối diện, Ngưu Quảng Phát nhìn ra tình hình không ổn, thế là bắt đầu lải nhải tâng bốc bản thân.

"Được rồi được rồi, phần phỏng vấn của ngươi đã kết thúc, ra ngoài đi."

Vẻ mặt của giám khảo hơi kỳ lạ, rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng.

Lão Ngưu đứng dậy, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Ta qua hay không qua?"

"Chờ tin của chúng ta."

Ngưu Quảng Phát thử vớt vát lần cuối: "Nếu trúng tuyển thì ta có thể nộp thêm hai mươi vạn, ba mươi vạn cũng ok."

Ông chủ Ngưu nhìn bốn vị giám khảo trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, hậm hực quay đầu đi ra khỏi phòng học.

Nữ giảng viên cất lời: "Sao hắn lại vào được vòng phỏng vấn?"

Lão giảng viên bình tĩnh rút bài thi viết của Ngưu Quảng Phát ra. Trên bài thi toàn là viết linh ta linh tinh, chỉ làm đúng một đề phân tích cuối cùng.

Câu hỏi cuối cùng là "ngươi phát triển xí nghiệp của mình như thế nào? Làm thế nào để tránh cho xí nghiệp thất bại?”

Phần trả lời của ông chủ Ngưu lời ít ý nhiều, thấu tận tim gan: "Trong ngành khai thác mỏ, điều thứ nhất là phải duy trì mối quan hệ tốt, quan hệ càng tốt, càng vững chắc thì càng dễ làm việc. Điều thứ hai là không được sợ phiền phức, tuyển càng nhiều người càng tốt, nhất định phải thật cứng rắn, như vậy mới có thể bảo vệ được địa bàn của mình và chiếm đoạt địa bàn của người khác. Điều thứ ba là phải giúp đỡ bạn bè không tiếc tính mạng, nhiều bạn thì đường mới dễ đi. Nhờ quen biết Tiểu Hồng Bào, ta có thêm hai khu mỏ."

"Thế này mà cũng có thể vào phòng phỏng vấn ư?"

Nữ giảng viên hỏi.

"Ừ."

Chủ ban giám khảo gật đầu với vẻ mặt vô cảm.

"Vì sao?"

Chủ khảo cười gượng: "Bởi vì hắn mắc ít lỗi chính tả hơn những người khác, hắn chỉ sai hai lỗi."

Cuối cùng ông chủ Ngưu vẫn trúng tuyển.

Đành chịu thôi, vua xứ mù mà. Cũng có thể là học viện kinh doanh cân nhắc đến việc nhân số của khóa đầu tiên ít quá cũng không hay. Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, ông chủ Ngưu trúng tuyển cũng là sự thật. Vì vậy hắn rất đắc ý, còn cố ý về quê khoe khoang vài ngày.

Bình Luận (0)
Comment