Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1096 - Chương 1096 - Diệp Vĩ Đình

Chương 1096 - Diệp Vĩ Đình
Chương 1096 - Diệp Vĩ Đình

Chương 1096: Diệp Vĩ Đình

Tiểu Hồng Bào.

Chu Lỵ biết gã quản lý thị trường đang nhắc đến ai. Chính là chàng thanh niên ngày đó. Nàng vẫn luôn cảm kích đối phương, nhưng sau khi hỏi thăm, sự tích hung hãn của hắn làm cho nữ hài vẫn còn sống trong tháp ngà không dám đích thân đi cảm ơn đối phương.

Điều này khiến Chu Lỵ cảm thấy rất áy náy.

Về sau, người kia có đến hai lần. Từ số lượng mà hắn mang đi, nàng nhận ra đội ngũ của hắn lớn mạnh rất nhanh. Tuy nhiên, Chu Lỵ vẫn để lại giá gốc cho hắn.

Đây là phương thức duy nhất mà nàng có thể báo đáp đối phương.

Mãi cho đến lúc bán xong, khi rời khỏi, Chu Lỵ mới từ miệng của gã quản lý thị trường biết được tên của nam nhân kia, Tô Bình Nam.

Nữ nhân mua một bao thuốc thật ngon, nhờ gã quản lý thị trường chuyển lại cho nam nhân kia. Về phần hắn có lén lút rút bớt thuốc của nàng hay không, Chu Lỵ cũng không lo lắng.

Hắn không dám. Chu Lỵ có thể khẳng định.

Tiếng chuông chói tai cắt ngang suy nghĩ của Chu Lỵ.

“Luật sư Chu, ta đã xử lý truyền thông dựa theo ý kiến của ngươi, về phần báo cáo mà ngươi cần, ta sẽ làm vào ngày mai.”

Hiệu suất làm việc của em gái nam nhân kia rất nhanh. Chu Lỵ mỉm cười: “Như vậy bọn hắn chết chắc rồi.”

“Cảm ơn.”

Giọng điệu của Tô An Tây rất chân thành.

Năm đó Tô Bình Nam giúp Chu Lỵ chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Bàn tay đông cứng vì lạnh của nữ hài đã đả động hắn. Điều này cũng chẳng liên quan đến việc chủ trì chính nghĩa hay không.

Suy nghĩ của nam nhân kiệt ngạo này rất đơn giản.

Bàn tay lạnh đến mức chuyển thành tím tái của nàng đáng cho hắn giúp một lần, chỉ thế thôi.

Từ giữa đến cuối những năm 1990, cuộc sống của giới nhà giàu ở Quảng thành vốn đã đủ xa xỉ, rất nhiều cái gọi là phô trương của cải trong tương lai giống như cơn mưa phùn trong thời đại liều lĩnh này.

Tiêu Nhiên chính là một thành viên trong đó.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi Versace trị giá tám ngàn bảy trăm tệ, một bộ vest Armani trị giá hai trăm sáu mươi ngàn đô la Hồng Kông và một chiếc đồng hồ Cartier mà người bình thường cả đời cũng không mua được. Từ bề ngoài nhìn vào, bất luận là ai cũng đều cho rằng hắn là một nhân sĩ thành công.

Ngoại trừ chính hắn.

Đây không phải là hắn khiêm tốn, mà bởi vì hắn đang tiếp xúc với vòng tròn giàu có nhất Thâm thành và Quảng thành. Mà sự tiếp xúc này là một lần cơ duyên xảo hợp.

Sau khi lái chiếc Mercedes-Benz 600 yêu quý của mình đụng phải một chiếc Toyota SUV trên đường, thái độ cao cao tại thượng của đối phương đã kích thích Tiêu Nhiên vốn đã nghèo khó ba mươi năm.

“Đừng tốn thời gian nữa. Lão tử bỏ.”

Ông chủ Tiêu nói xong một câu rồi nghênh ngang rời đi, sau đó cũng không thèm để ý đến nữa. Kết quả, chuyện này lọt vào tai một lão đại cũng phách lối không kém, cố ý tìm hắn gặp mặt.

Khả năng ăn nói và làm việc của đối phương khiến cho Tiêu Nhiên mở rộng tầm mắt. Từ đó mở ra chiếc hộp Pandora trong lòng hắn.

Thì ra kiếm tiền như vậy sao? Thì ra tài sản mà hắn vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo lại là của ăn mày trong mắt đối phương.

Vì thế, Tiêu Nhiên quyết định đổi nghề.

Tuy nhiên, trước khi đổi nghề, hắn ly hôn.

Ông chủ Tiêu làm giàu từ việc kinh doanh mỹ phẩm trang điểm hàng ngày. Có tiền, lại có thể giữ được nửa thân dưới, nam nhân này chính là lông phượng sừng lân. Huống chi vợ của hắn có thể nói là một nữ nhân lưng hùm vai gấu, bộc lộ sự đanh đá của nữ nhân.

Đàn bà đanh đá có cái tốt của đàn bà đanh đá.

Ít nhất là trong trận chiến ly hôn, việc sử dụng vũ lực, khả năng khóc lóc, gây rối và treo cổ tự tử đã khiến tài sản của ông chủ Tiêu giảm đi một nửa.

Đối với việc tổn thất tiền bạc, Tiêu Nhiên không thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn trời sinh chính là dân cờ bạc, một con bạc trong lĩnh vực kinh doanh. Trong thời đại hoàng kim này, hắn có lòng tin có thể kiếm lại gấp bội số tiền mình vừa thua. Hắn vui vẻ rời khỏi nữ nhân khiến cho hắn sợ hãi.

Cho đến lúc này, hắn vẫn còn nhớ sau khi vạch mặt, người mà hắn từng yêu đã gầm lên nện cho hắn một chưởng.

Trước mắt biến thành màu đen, miệng sùi bọt mép, ngay lúc đó Tiêu Nhiên bị đánh thành một ly bia lung lay như sắp đổ. Hơn nữa, chất lượng của ly bia này không tệ lắm. Nếu không, tại sao nó lại có nhiều bọt đến như thế.

Lúc này, ông chủ Tiêu hoàn toàn không còn sự tùy tiện như ngày thường, ngược lại cung kính như một người giữ cửa.

Đúng thật, bây giờ hắn đang làm công việc của một người giữ cửa. Đứng bên ngoài cánh cửa xoay bằng kính của nhà hàng tư nhân lớn nhất Quảng thành, sắc mặt nam nhân vô cùng hưng phấn.

Hôm nay hắn mời khách, nhưng lại không phải hắn làm chủ. Hắn chỉ là một người tiếp khách, rót bia tiếp thức ăn mà thôi.

Chủ của bữa tiệc này là tứ thiếu gia Diệp gia Diệp Vĩ Đình. Tiêu Nhiên cũng nghe nói vị khách mà Diệp Vĩ Đình tiếp đãi chính là boss của tập đoàn Cẩm Tú long bàng hổ cứ Thiên Nam.

Ngoại trừ chính hắn, không ai biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho bữa cơm này.

Diệp Vĩ Đình không thiếu tiền, người được Diệp tứ công tử coi trọng tất nhiên cũng không thiếu những bữa cơm như thế này. Có thể để cho Tiêu Nhiên tiếp đãi là vì hắn có thể lấy được rượu Mao Đài chính gốc.

Sáu bình rượu Mao Đài trước thời kiến quốc.

Sáu bình rượu ngang ngửa với chiếc Mercedes 600 mà hắn mất năm đó, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện.

Mặc dù Diệp gia làm việc khiêm tốn nhưng thế lực lại kinh người. Hiện tại, hạng mục của hắn cần dựa vào tuyến này, được Diệp Vĩ Đình cho lên thuyền chính là phú quý cả đời. Hắn hiểu đạo lý này.

Bình Luận (0)
Comment