Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098 - Tưởng Nhiên

Chương 1098 - Tưởng Nhiên
Chương 1098 - Tưởng Nhiên

Chương 1098: Tưởng Nhiên

"Năm đó ta mới mười tám.

Ta đến làm việc tại Thâm thành, nơi được cho là chứa đầy vàng, nhưng đáng tiếc là ta không nhặt được vàng mà thay vào đó lại trở thành một người phục vụ.

Một nhân viên phục vụ rất giỏi trong một nhà hàng có bếp riêng.

Các ngươi có thể tưởng tượng một bữa cơm tại đây, trong chín năm vừa qua đạt đến con số năm sao, thậm chí nhiều hơn.

Đây chính là nhà hàng mà ta đã làm.

Ở những nơi như thế này, những người có thể trả được mức giá đó đều là mãnh nhân. Có một lần ta gặp người đỉnh nhất. Nhìn thấy câu hỏi này, ta nhịn không được liền viết ra.

Ngày đó, ông chủ rất căng thẳng. Hắn đích thân giám sát việc quét dọn phòng số 1 chữ Thiên ba lần, thậm chí còn học theo phim truyền hình Hồng Kông dùng khăn lông trắng lau từng góc phòng một.

Ta không nhớ thức ăn gồm những món gì, nhưng món ăn đặc sản của nhà hàng là vây cá mập, cánh đại bàng và óc khỉ đều do ta mang lên. Ta không tiện nói giá cả, chỉ có thể nói với các ngươi rằng chúng tương đương với một chiếc Audi.

Người đến ăn cơm không nhiều, ba nam hai nữ. Nói thật, những người này đều khí vũ hiên ngang, nhìn qua chính là loại nhân sĩ thành công. Cụ thể là ai, mấy năm sau ta chậm rãi có vòng quan hệ của mình mới đoán được."

Nhưng lão giang hồ Lương Khoan vẫn không nhắc đến tên của bất cứ người nào.

"Điều làm ta nhớ nhất là chàng trai trẻ ngồi ở ghế khách mời danh dự.

Ánh mắt của hắn rất thẳng thắn và cực kỳ sắc bén. Nếu không lên tiếng, chỉ dựa vào ánh mắt đó cũng có thể ép người ta không thở nổi. Về sau, ta chưa từng thấy ánh mắt này của bất kỳ ai.

Để phân chia nhân vật, ta gọi hắn là A tiên sinh.

A tiên sinh rất ít nói, phần lớn thời gian đều là lắng nghe. Có thể nhìn ra được người này rất cẩn thận.

Đúng rồi, ngoại trừ ánh mắt của hắn, điều khiến ta chú ý nhất chính là tay của hắn.

Đốt ngón tay thô to, làn da thô ráp.

Lúc đó ta còn tưởng rằng hắn có bàn tay như vậy là bởi vì hắn xuất sinh bần hàn, đã từng sống cuộc sống cực khổ, ví dụ như làm nông dân chẳng hạn.

Về sau, khi ta trở lại quê hương, gặp được một người luyện võ, ta mới biết là mình sai rồi. Tay của người luyện võ này rất giống với tay của nam nhân kia.

Sau khi ta miêu tả lại kỹ càng, người luyện võ kia khẳng định đây chính là di chứng của luyện quyền, mà người đó chắc hẳn rất thường xuyên luyện quyền.

Trở lại chuyện chính.

Sau khi dùng cơm được khoảng nửa giờ, một vị nữ sĩ giơ ly rượu lên. Trước đó, ta chưa từng thấy nàng uống rượu. Nhìn vào vị trí và cách cư xử, nữ nhân này hẳn là vợ của nam nhân trẻ tuổi kia.

Nam nhân trẻ tuổi, ta sẽ gọi hắn là B tiên sinh."

….

“Bởi vì sử dụng sản phẩm phát ngôn của một minh tinh mà ta yêu thích nhất, kết quả da bị hỏng một lớp. Bây giờ ta không uống rượu, nhưng vì thành ý, ta xin uống một ly.”

Tưởng Nhiên nâng ly, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Hào khí của Tô tiên sinh vô cùng hợp ý của ta, cho dù bị dị ứng ta cũng phải uống cạn một ly.”

Thần tượng của nàng chính là Thu Cẩn nữ hiệp, cách làm việc vô cùng rõ ràng. Sau khi trò chuyện với Tô Bình Nam vài câu, nàng cảm thấy nam nhân này ăn nói rất có phong độ, nhất định phải kết giao bạn bè.

“Nếu không, trong lòng ta cảm thấy khó chịu. Ngươi có thể tùy ý, không cần quan tâm đến ta.”

Tưởng Nhiên nói xong liền ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu.

Diệp Vĩ Đình cười khổ.

Nhưng hắn cũng không lên tiếng ngăn cản. Vợ của hắn chính là tính cách như vậy, dám yêu dám hận, làm việc sảng khoái khiến cho hắn say mê, và đó cũng là điểm mà hắn thích nhất.

“Cảm ơn.”

Ban đầu, Tô Bình Nam cho rằng đây chỉ là những lời khách sáo của Tưởng Nhiên, nhưng sau khi uống xong ly rượu, trên làn da trơn bóng như ngọc của nàng lập tức chuyển sang màu tím, từng mảng đỏ sưng tấy rất đáng sợ xuất hiện, nhìn qua có chút dọa người.

“Bất kể Diệp tiên sinh có ăn dấm hay không, Tưởng tiên sinh đã là bạn của ta rồi.”

Tô Bình Nam nghiêm mặt, lần đầu tiên phạt mình một ly, đồng thời sự tán thưởng của hắn đối với Tưởng Nhiên lộ rõ trên mặt. Hắn cũng không dùng xưng hô Diệp phu nhân nữa mà đổi sang thành Tưởng tiên sinh.

Khó trách Diệp Vĩ Đình lại yêu thích nữ nhân này không buông tay. Nam nhân nào cũng hiểu nữ nhân coi trọng dung nhan của mình đến cỡ nào, nhưng biểu hiện của đối phương lại cực kỳ phóng khoáng.

Nên biết rằng đây không phải là xã giao. Tô Bình Nam cho rằng với căn cơ của Diệp gia, đối phương không phải ủy khúc cầu toàn. Điều này phù hợp với tính cách của Tô Bình Nam.

“Lúc đó, các sản phẩm mà A Nhiên sử dụng được sản xuất bởi một công ty tên là Khiết Bạch Nhã Trí, ông chủ tên là Mạnh Đình Diệu, là người Cảng thành.”

Diệp Vĩ Đình chen vào, giọng điệu tàn nhẫn.

“Nồng độ kim loại trong sản phẩm vượt chỉ tiêu đến mức hại chết người. Bọn hắn tìm minh tinh mà A Nhiên thích, muốn kiếm bộn tiền, nhưng làm sao lại dễ dàng như vậy chứ?”

Nam nhân nói tiếp: “Ta không muốn hắn bồi thường. Ta phạt hắn táng gia bại sản, khiến hắn phải trở về Cảng thành ăn xin.”

Diệp Vĩ Đình nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng vào thời điểm đó, Khiết Bạch Nhã Trí đã có thị trường rất lớn.

Ông chủ Mạnh vung tiền bảo mệnh, trải qua không ít minh tranh ám đấu.

Nhưng Diệp Vĩ Đình không thèm quan tâm đến bàn tán của người bên ngoài cùng với dư luận. Hắn đứng vững trước sự quở trách của cha chú, cường ngạnh đè chết đối phương, có thể thấy danh hào si tình không hề giả chút nào.

Tô Bình Nam nghe thấy cái tên Khiết Bạch Nhã Trí, một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu. Lúc đó, vụ án này gây ra oanh động không nhỏ. Mức tiền phạt lập kỷ lục ở Hạ quốc, mãi cho đến mười mấy năm sau mới có người phá được.

Bình Luận (0)
Comment