Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1104 - Chương 1104 - Lãng Phí Tiền

Chương 1104 - Lãng phí tiền
Chương 1104 - Lãng phí tiền

Chương 1104: Lãng phí tiền

Tô Bình Nam rất có hứng, nhưng không lâu sau hắn dừng bước.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một bà lão với mái tóc hoa râm đang cẩn thận băng qua đường cùng người chồng cũng tóc bạc phơ.

Mặc dù trời đã khuya, nhưng xe cộ ở Quảng thành không ít, nhìn ra được bà lão vô cùng căng thẳng, hơn nữa ánh mắt của chồng bà không được tốt, đi đứng có chút không tiện.

Cơ thể của bà lão rất gầy, gần như chống hết khí lực đỡ lấy người bạn già của mình, biểu hiện căng thẳng nhìn xung quanh.

Một bước, hai bước…

Đỗ Cửu há to miệng giống như con chim cút con đang hoảng sợ.

Không chỉ hắn, Đỗ Thạch và một đám nhân viên bảo an đi cách hai người Tô Bình Nam và Đỗ Cửu không xa cũng không khác gì Đỗ Cửu bao nhiêu, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Bình Nam chạy đến trước mặt hai vợ chồng già nói nhỏ vài câu, sau đó cẩn thận nắm lấy tay bà lão nhẹ nhàng dẫn đối phương qua đường.

Khi bà lão lên tiếng cảm ơn, Tô Bình Nam không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó hắn đứng nhìn chằm chằm đôi vợ chồng già chậm rãi đi xa.

Tô Bình Nam bất động.

Đỗ Cửu đứng nghiêm sau lưng hắn. Cách đó mấy chục mét, bảy tám hán tử cũng đứng thẳng, bầu không khí có chút cổ quái.

“Đến Tương Nam.”

Tô Bình Nam quay sang nói với Đỗ Cửu, sau đó gọi một cuộc điện thoại rất ít khi gọi.

Lý Lạc Nhiên đã ngủ.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nàng vừa mới tiến vào mộng đẹp.

“Bình Nam?”

Nữ hài kinh ngạc vô cùng nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như nước.

“Là ta.”

Giọng nói của nam nhân không có sự cứng rắn như ngày thường: “Ngủ à?”

“Ừm.”

Lý Lạc Nhiên vừa mới trả lời xong, lập tức lấy chăn che miệng, lắp bắp giải thích: “Ta không có buồn ngủ, chúng ta có thể nói chuyện lâu bao nhiêu cũng được.”

Nam nhân càng lúc càng thành công.

Không, không thể dùng chữ thành công để hình dung. Điều này đã trở thành sự lo lắng trong lòng nữ hài. Cộng thêm gia hỏa đang ở bệnh viện không có dấu hiệu hồi phục, bây giờ Lý Lạc Nhiên cứ lo được lo mất.

“Đúng là rất muộn rồi.”

Tô Bình Nam giơ đồng hồ lên nhìn, vừa cười vừa nói. “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Không đợi Tô Bình Nam nói tiếp, Lý Lạc Nhiên đã vội vã lên tiếng: “Ta không buồn ngủ. Bình thường ta đi ngủ muộn lắm, chỉ là hôm nay có chút sớm hơn mọi ngày, ngươi cũng biết mà.”

“Suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”

Lời nói kế tiếp của nam nhân khiến nữ hài vui mừng: “Đến Sa thành Tương Nam uống trà sớm không? Để ta qua đón ngươi.”

“Ngươi đến Sa thành rồi? Lúc nào vậy?”

Bởi vì vui vẻ, nữ hài lại cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ta đang ở Quảng thành.”

Trong điện thoại, giọng của Tô Bình Nam đột nhiên trầm xuống: “Nhưng bỗng dưng ta nhớ ngươi.”

Những người càng ít nói, nhưng một câu nói lại có thể đả động người.

Tô Bình Nam quá trầm ổn. Câu nói này của hắn khiến hô hấp của Lý Lạc Nhiên lập tức trở nên nặng nề.

Sau khi cúp điện thoại, nữ hài có chút kìm lòng không được mà ngâm nga một ca khúc, tâm trạng hiển nhiên vô cùng tốt.

“Tỷ, vì sao ngươi lại không ngủ?”

Vừa mới ngủ không bao lâu, em ngái Lý Lạc Ngôn lập tức lên tiếng phàn nàn.

Nàng đã học đến trung học, việc học nặng nề khiến nàng không muốn sống. Vất vả lắm mới đi ngủ sớm được, nhưng lại bị sự hưng phấn của Lý Lạc Nhiên đánh thức.

“Đi ngủ đi.”

Lý Lạc Nhiên trừng mắt nhìn em gái: “Nếu không thì ngươi về phòng của mình đi.”

“Ngươi có nhà bên ngoài nhưng sao lại cứ thích ở nhà. Anh rể cho ngươi không ít đồ, ngươi chỉ biết khi dễ ta.”

Mấy năm qua, Lý Lạc Ngôn luôn mặt dày mày dạn xin không ít tiền tiêu vặt, tất nhiên không có sức mạnh phản kháng, nói vài câu liền ngủ say.

Lý Lạc Nhiên không ra ngoài ở là quyết định của Lý phụ và Lý mẫu.

Ba mẹ lo lắng nhất chính là con gái của mình. Câu nói này tuyệt không giả, nhất là Lý Lạc Nhiên rất xinh đẹp. Cho nên, cả hai người đều lo lắng con gái yêu đương không tìm hiểu kỹ đối tượng, bị tiểu tử nghèo lừa.

Kết quả thì hay rồi.

Tiểu tử nghèo không tìm được, lại tìm được một chàng rể kim cương. Đây là một chuyện khiến người ta phải vui mừng.

Cũng không liên quan đến vấn đề nịnh hót hay không.

Dù sao ba mẹ nào mà chẳng hy vọng con gái của mình có một cuộc sống thoải mái chứ. Nhưng vấn đề bây giờ là con rể kim cương đó quá giàu, giàu đến mức không còn kinh hỉ mà chuyển sang kinh hãi.

Nói đến kinh hãi, Lý phụ vẫn còn dư âm của cái tết năm đó.

Sau khi gói sủi cảo xong, cả nhà vui vẻ xem tiết mục ca nhạc cuối năm, cùng nhau ăn bữa cơm tất nhiên, cũng không biết là ai bắt đầu, đột nhiên có người nhắc đến căn nhà của Lý Lạc Nhiên ở Cảng thành.

Nghe con gái kể lại phát tiền lương và tiền lì xì cho mấy người hầu trong nhà vượt qua sáu chữ số, thậm chí nhiều hơn, cả nhà đều im lặng không nói.

“Ngươi nói Tiểu Tô có phải lãng phí hay không?”

Lý mẫu oán trách một câu. Mỗi lần nàng gọi Tô Bình Nam là Tiểu Tô đều cảm thấy có chút kỳ quái. Chủ yếu là nam nhân kia mang đến cho nàng cảm giác quá trầm ổn, quá già dặn.

Sự già dặn đó lại không có chỗ nào là không hợp. Điều này khiến cho Lý mẫu có cảm giác giống như khi đối mặt với lãnh đạo.

“Đây không phải là lãng phí tiền sao? Nhiều tiền như vậy gửi vào ngân hàng tốt biết bao, lại còn có lãi nữa.”

Lý mẫu phát biểu cái nhìn của mình.

Lý phụ cũng không phải người làm ăn, vì thế ông gật đầu tán đồng.

Lý Lạc Ngôn chính là một tiểu tinh tinh: “Tỷ, có thể dẫn ta đến đó một lần không? Ta xin ngươi không biết bao nhiêu lần rồi đấy.”

“Mẹ, ngươi không hiểu đâu.”

Lý Lạc Nhiên lắc đầu: “Giá của căn nhà đó đã tăng lên hơn mười hai triệu. Đây cũng là một sự lựa chọn đầu tư rất tốt.”

Người một nhà lập tức im lặng như tờ, nhất là Lý Lạc Ngôn. Nữ hài nhẩm tính ngân quỹ nhỏ của mình.

Ba trăm sáu mươi lăm tệ bảy xu.

Sau khi so sánh chênh lệch trong đầu, nữ hài lập tức cảm thấy thức ăn ngon trước mặt trở nên tẻ nhạt vô vị.

Bình Luận (0)
Comment