Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1110 - Chương 1110 - Ngươi Già Rồi

Chương 1110 - Ngươi già rồi
Chương 1110 - Ngươi già rồi

Chương 1110:

“Cửu ca, hổ uy vẫn còn.”

Trong phòng làm việc, tiểu đệ chuyên làm việc vặt Cao Lão Huy nhìn những nhân vật đến vào buổi tối, không khỏi kích động đến toàn thân phát run, nhìn ông chủ đang chui đầu trong bếp nướng vịt, ánh mắt không che giấu được sự sùng bái.

“Nhớ quy củ cũ, mang theo mắt chứ không mang theo lỗ tai.”

Tên thật của Cửu Văn Long là Văn Nặc Ngôn. Nam nhân với mái tóc mai đã bạc trắng lên tiếng: “Bây giờ ta mở băng thất chứ không phải đường khẩu. Ngươi chỉ là một nhân viên phục vụ. Nếu không biết giữ miệng, ngươi cũng đừng trách ta lột da ngươi.”

“Ta hiểu rồi, Cửu ca.”

Cao Lão Huy gật đầu liên tiếp. Có rất nhiều cuộc đàm phán được diễn ra ở đây, nhưng hắn chưa từng hé miệng với bất cứ người nào. Chỉ là hôm nay người đến đều là đại nhân vật. Điều này khiến cho hắn có chút kích động.

Dừng động tác trên tay, Văn Nặc Ngôn cũng chính là Cửu Văn Long lẩm bẩm: “Hòa Ký có năm lão hổ, Tân Ký có ba người, còn có Minh Vương của Mã Bang, haiz…”

Nam nhân thở dài.

“Sẽ có bốn người chết.”

Mức độ động não của Cao Lão Huy kém xa vóc dáng của hắn.

Nghe lão đại nói xong, hắn không khỏi giật mình: “Không thể nào? Bọn hắn muốn đánh ở đây sao?”

Ánh mắt Văn Nặc Ngôn nhìn Cao Lão Huy giống như nhìn một tên ngốc. Tên tiểu đệ này ngoại trừ tay chân chịu khó ra thì một chút đầu óc cũng không có: “Cũng may mà ngươi không ra ngoài làm lưu manh. Nếu không, mẹ của ngươi nhất định sẽ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng vô cùng.”

“Lão đại, ngươi không nói thì cũng đâu ai nói ngươi câm.”

Cao Lão Huy lẩm bẩm một câu, im lặng không được mấy phút lại mất kiên nhẫn nhẫn đến bên cạnh Cửu Văn Long: “Lão đại, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”

Cửu Văn Long cười khổ. Nhưng cái tên bị vùi dập giữa chợ này miệng kín vô cùng, cộng thêm tâm trạng của hắn hôm nay không tệ, khó có lúc nói nhiều thêm vài câu.

“Ngươi có biết người đến đều có chữ Đầu hay không?”

“Biết.”

Cao Lão Huy lòng luôn hướng đến giang hồ thuộc như lòng bàn tay: “Hào Mã Bang, Hòa Ký, Tân Ký, hơn phân nửa chữ Đầu trong Song Hoa Hồng Côn lớn nhất Cảng thành.”

“Thế Đại D đâu? Hạng Thất đâu? Bản Thúc đâu?”

Cửu Văn Long liên tiếp đặt câu hỏi. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Cao Lão Huy, hắn cười khinh thường: “Vì sao bọn hắn lại không xuất hiện? Nghĩ thông suốt, ngươi hãy thực hiện mộng giang hồ của mình.”

Lúc này, trong căn phòng chưa đến trăm mét trên lầu hai băng thất Cửu Long chen chúc không ít người.

Phi Cơ là người đầu tiên lên tiếng.

“Là ta mời các vị, cho nên ta xin phép lên tiếng trước, các vị không có ý kiến gì chứ?”

“Không có.”

Minh Vương là người đầu tiên trả lời: “Trong số Hổ đầu của Hòa Ký thời gian gần đây, ngươi là người đứng nhất, ngươi có quyền lên tiếng trước.”

“Ta xin cảm ơn Minh Vương ca.”

Thái độ của Minh Vương đối với Phi Cơ rất khách sáo: “Ta gọi mọi người đến, đơn giản là có một vụ làm ăn phát tài. Không biết các ngươi có biết vụ Cẩm Tú Carnival sắp ra biển rồi không?”

“Biết.”

Tân nhậm Tiêm Đông Bá Vương Hoàng Thái Khôn của Tân Ký ngậm điếu thuốc đáp lại: “Tiêu đề của mọi tờ báo đều nói về nó, lửa qua Thần Tiên Phát, không muốn biết cũng khó. Nghe nói do đóa hoa ngoại giao của vịnh Thanh Thủy Lâm Di quản lý.”

“Chuyện rất đơn giản.”

Câu nói kế tiếp của Phi Cơ khiến cho tất cả mọi người đều nín thở.

“Vốn công ty tài chính của Cẩm Tú Carnival và chuyện đổi tiền sẽ giao cho đám người của Hào Giang làm. Dù sao đây cũng là công việc quen thuộc của bọn hắn, nhưng chúng ta mới là địa đầu xà. Rất may, ta đã lấy được vụ kinh doanh này.”

Lầu hai đột nhiên yên tĩnh trở lại.

“Có biết vì sao ta tìm các ngươi không?”

Phi Cơ nói thẳng: “Miếng bánh ngọt này quá lớn, một mình ta ăn không hết. Bây giờ đã khác với lúc trước, ta hy vọng mọi người hòa khí sinh tài.”

“Có ý gì?”

Minh Vương có chút không dám tin: “Mấy chuyện này mà Hòa Ký cũng để lọt ra ngoài sao? Ngươi tốt như vậy à?”

“Minh Vương ca, ngươi già rồi.”

Sắc mặt Phi Cơ trở nên dữ tợn: “Quan niệm quá cổ xưa rồi. Ta hỏi mọi người một vấn đề, bây giờ phí bảo kê đáng thương của mấy cái hộp đêm có thể nuôi sống được bao nhiêu anh em?”

Im lặng như tờ.

Trong phòng tổng thống khách sạn Peninsula, đèn đuốc sáng trưng.

Rebecca báo cáo lại tất cả những thao tác mà nàng đã thực hiện. Sau khi nói xong, nàng đưa cho Tô Bình Nam một phần văn kiện.

“Danh sách các công trình cần được thay thế là những gì phải được thực hiện để tăng sản lượng của cảng. Ta đã thảo luận với các chuyên gia. Khoản đầu tư rất lớn và lợi nhuận thu về không hề nhỏ. Ta có lòng tin có thể biến cảng Đồn Môn trở thành bến cảng lớn nhất.” Rebecca cung kính nhìn đối phương: “Lão đại, hiện tại Đồn Môn đã là của ngươi. Hải vận của Cẩm Tú có Lâm Hải, Đồn Môn, cộng thêm cảng Busan, kế hoạch năm đó của chúng ta rốt cuộc đã có hình thức ban đầu.”

“Là của chúng ta.”

Tô Bình Nam khen nữ nhân một câu rồi mới nghiêm túc trả lời: “Của chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.”

Nữ nhân nhẹ giọng vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nam nhân lật một vài trang nữa rồi để sang một bên: “Ngươi làm rất tốt chuyện này. Tiếp theo, ngươi có dự định gì cụ thể hay không?”

Tô Bình Nam rất thưởng thức năng lực làm việc của Rebecca, nhưng hắn cũng không xác định nữ nhân có thích vị trí nghị viên hay không. Hiện tại, Cẩm Tú có năng lực cho nàng một sân khấu lớn hơn, cho nên hắn hỏi câu hỏi này rất chân thành.

Bình Luận (0)
Comment