Chương 1112: Quân cờ hữu ích
“Ta muốn hắn chết.”
Khi nói ra câu nói này, sắc mặt nữ nhân trở nên tái nhợt.
Nàng không xác định thẻ đánh bạc mà nàng đặt xuống có khiến đối phương hài lòng hay không, nàng đã thua thảm hại rồi.
Không cần phải lặp lại quy trình, nhưng hóa ra nàng đã đặt cược đúng.
“Ngươi còn thông minh và tàn nhẫn hơn ta nghĩ.”
Rebecca dùng ánh mắt như có thể nhìn thấu ngũ tạng lục phủ nhìn chằm chằm Trịnh Nga Nguyệt, sau đó bật cười: “Ta rất hài lòng.”
Sáu tiếng chờ đợi, nửa đêm, một số điện thoại đã đánh thức Trịnh Nga Nguyệt đang chăm sóc em gái của mình ở bệnh viện.
Nàng bước ra khỏi phòng bệnh, bên kia là một giọng nam xa lạ.
“Chúng ta đã bắt được người, còn thừa lại một hơi cuối cùng.”
Giọng nam khàn khàn không hề có chút tình cảm: “Nếu đã quyết định, vậy bước cuối cùng làm phiền Trịnh nữ sĩ tiễn hắn một đoạn. Chúng ta đang ở nhà kho số 6 cảng Đồn Môn, không gặp không về.”
Âm thanh tắt máy tút tút vang lên, điện thoại vô tình trượt khỏi tay của Trịnh Nga Nguyệt.
Nàng hung ác, thì ra Chung tiên sinh còn ác hơn. Người không ra mặt nhưng đã trực tiếp phá hỏng tất cả đường lui của nàng, hơn nữa còn không để lại một chút vết tích nào.
Đêm hôm đó mưa rất lớn, tên khốn kiếp kia không còn xuất hiện ở sân bóng nữa.
Trịnh Nga Nguyệt như được tái sinh giữa tiếng khóc và sự điên cuồng.
Sáng hôm sau, nữ nhân nhận được một bộ quần áo mà Chung tiên sinh cố ý phái người đưa đến, là một bộ trang phục màu đen rất đẹp, nhưng dưới cổ áo còn có một logo rất kỳ quái.
Là một con rồng Hạ quốc màu bạc.
…
“Ngươi có thể vào rồi.”
Một nam nhân cao chừng hai mét quay sang gật đầu với Trịnh Nga Nguyệt đã uống ba ly cafe: “Tô tiên sinh đồng ý gặp ngươi. Nhớ kỹ, khi gặp Tô tiên sinh, nhất định phải nói tiếng quốc ngữ.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Trịnh Nga Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng không đè nén được sự kích động.
Chung tiên sinh không gạt nàng.
Hôm nay, nàng sẽ gặp người cầm lái thần bí chân chính, cũng là cơ hội duy nhất của nàng. Một nữ nhân trưởng thành trong xã hội coi vốn liếng là vua hiểu được cái gì mới là sức mạnh thật sự.
Tầng cao nhất của khách sạn Peninsula được để trống đã nói lên sức mạnh của lực lượng này.
Trịnh Nga Nguyệt run rẩy bước vào.
Căng thẳng.
Đây là cảm giác duy nhất của nàng. Ánh mắt của không ít nam nhân mặc vest đen nhìn nàng khiến nàng như giẫm lên tấm băng mỏng. Bởi vì sợ nên Trịnh Nga Nguyệt thậm chí không dám nhìn thêm vài lần.
….
Lần đầu tiên gặp Tô tiên sinh là tại ban công phòng tổng thống.
Không thể không nói, giá cả đắt đỏ tất có chỗ đáng giá của nó. Từ nơi này nhìn xuống dưới có thể bao quát toàn bộ ánh đèn cảng Victoria tuyệt đẹp khiến lòng người bồi hồi, không khỏi sinh ra cảm giác tự hào.
Trên bàn ăn bằng kính có một bộ ấm trà. Ngày thường, Chung tiên sinh vốn lạnh lùng khó gần trong mắt Trịnh Nga Nguyệt lại đang cẩn thận pha trà, trong gió đêm tràn ngập mùi lá trà thơm ngát.
Nam nhân trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ vị khiến Trịnh Nga Nguyệt không thể tin vào hai mắt mình. Áo sơ mi màu đen cùng với mái tóc ngắn thẳng đứng như cương châm, cộng thêm ánh mắt sắc bén như ưng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng áp lực.
Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay chỉ vào ghế sofa trước mặt.
“Ngồi đi.”
Nữ nhân khom người chào, sao đó thấp thỏm ngồi xuống.
“Ta đã nghe Rebecca nói về ngươi. Nếu là người một nhà, ngươi không cần quá câu nệ.”
Ngoài mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh như thường, nhưng thật ra trong lòng hắn lại dâng lên con sóng ngập trời.
Hắn đã từng gặp qua nữ nhân này ở một thời không khác.
Nói chính xác là hắn đã nhìn thấy nữ nhân này trên tivi. Nàng chính là nữ chính trị gia hàng đầu Cảng thành trong tương lai, thân phận cực kỳ hiển khách, bản lãnh cường ngạnh. Tô Bình Nam không ngờ hắn lại dùng phương thức này gặp nàng.
“Ngươi kết hôn chưa?”
Nam nhân hỏi một câu khiến tất cả mọi người đều không tưởng tượng được. Bởi vì hắn nhớ rõ nữ nhân này lấy họ chồng ở đằng trước.
“Vẫn chưa.”
Trịnh Nga Nguyệt lắc đầu, gương mặt mờ mịt.
...
Đêm hôm đó, nội dung cuộc nói chuyện của Tô Bình Nam và Trịnh Nga Nguyệt không nhiều, thật ra chỉ là quá trình gặp mặt hồi tâm, nhưng trong đó có một câu khiến Trịnh Nga Nguyệt khắc sâu vào ký ức.
"Chỉ có quân cờ thật sự hữu ích mới phát huy tác dụng của nó tại thời điểm mấu chốt. Đôi bên cùng có lợi mới là yếu tố then chốt để chúng ta đi tiếp."
Ý của Tô Bình Nam rất rõ ràng: "Ngươi chỉ cần làm chính mình, mà ta cũng chỉ ra tay giúp đỡ ngươi vào thời điểm mấu chốt nhất. Ngươi có biết tại sao không?"
Trịnh Nga Nguyệt mờ mịt lắc đầu.
"Rất đơn giản, bởi vì ngươi là người Đồn Ốc, thân phận bình dân này là chỗ dựa và ưu thế lớn nhất của ngươi. Đừng thấy con người thời nay sùng bái cái gọi là tài phú hơn người, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn hắn sẽ phát hiện ra bộ mặt của tư bản cực kỳ xấu xí."
Nam nhân tiếp tục nói.
"Ý của ngài là?"
Dù sao Trịnh Nga Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn thuần thục, ngơ ngác hỏi.
"Sau khi quần chúng chán ghét những lời dối trá của tư bản, bọn hắn sẽ chọn ứng cử viên trong lòng mình."
Nam nhân không giải thích nhiều: "Ngươi là người của Cẩm Tú, như vậy ngươi sẽ không cần vì tiền bạc mà lo lắng về những vấn đề trong cuộc sống. Cứ chăm chỉ làm việc đi!"
"Có danh vọng và khả năng chấp hành với hiệu suất cao, ngươi sẽ gặt hái được niềm vui bất ngờ đấy."
Tô Bình Nam đưa cho Trịnh Nga Nguyệt một tách trà rồi nâng tách ra hiệu: "Đường là do ngươi chọn, ta chúc ngươi tiền đồ vô hạn, lưu danh sử sách."
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân không hiểu gì, nụ cười rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang bùng lên ngọn lửa. Bốn chữ "lưu danh sử sách" đã bộc lộ dã tâm của hắn một cách trần trụi, thực chất nam nhân vẫn luôn là một kẻ điên cuồng, có lẽ điểm này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.