Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Chờ Tin Của Ta

Chương 113: Chờ tin của ta Chương 113: Chờ tin của ta

Bóng dáng đầu tư vào đội bóng đá cũng không lớn, tốn nhiều nhất là xây dựng nguyên bộ công trình sân bóng. Cam kết 1,5 ức (một trăm năm mươi triệu) cũng chia ra đầu tư. Tô Bình Nam biết, lần này cầm tiền lãi, đủ hắn thảnh thơi chơi bóng đá hơn vài chục năm.

Để chọn ra nhóm các đội đầu tiên vào bảng A, Liên đoàn bóng đá áp dụng hệ thống xếp hạng bảng đôi theo hình thức cúp Liên Đoàn. Mười hai đội đứng đầu có thể đá giải A-League đầu tiên vào năm sau.

Ngưu Quảng Phát rất hào hứng, xung phong nhận việc dẫn theo đội bóng đá Cẩm Tú đi tham gia tranh tài cúp Liên Đoàn ở Xuyên Nam.

Hắn ảo tưởng mình là một đại tướng quân, dẫn theo đám người vừa được tăng tiền lương gấp mười, hưng phấn kêu to đại sát tứ phương, kết quả hai trận đấu qua, hiện thực giáng cho hắn một đòn cảnh cáo.

Nghe điện thoại, Tô Bình Nam lập tức chạy tới, nghe ngóng kỹ càng quá trình tranh tài cụ thể, lập tức hiểu được nguyên nhân chính khiến cho đội bóng thua.

Sau khi Ngưu đại lão bản lên làm giám đốc, vì thỏa mãn dục vọng làm đại tướng quân của mình, hoàn toàn buông thả bản thân.

Vậy mà lại đẩy huấn luyện viên chính ra một bên, mỗi lần tranh tài đều tự đứng bên sân chỉ huy loạn xà ngầu.

Nội dung chỉ huy cực kỳ đơn giản. Ngưu lão bản vừa nhìn thấy bên ta cầm bóng thì sẽ lập tức hô to toàn bộ lên cho ta. Nếu như đối phương cầm bóng, hắn sẽ hô giết chết hắn cho ta.

May mắn trước kia những cầu thủ này đều là người khổ, nể mặt tiền lương vừa mới tăng lên gấp mười mới nghe hắn chỉ huy bậy bạ. Nếu không hắn đã bị ném ra ngoài.

Phương pháp của Tô Bình Nam cực kỳ đơn giản thô bạo, đầu tiên là nghiêm khắc cảnh cáo Ngưu lão bản, sau đó triệu tập đội viên, huấn luyện viên lại họp, nội dung chỉ có một: Đá thắng một trận 1 vạn, hòa 5 ngàn, thua không có tiền. Sau khi đi vào top 12 đội đứng đầu, mỗi người thưởng 5 vạn.

Vừa thông báo xong, những cầu thủ đội bóng đều phát điên, liên tục thắng ba trận.

Người phát tiền là Ngưu đại lão bản. Ngưu Quảng Phát cầm một cái rương theo, thắng thì trực tiếp đập tiền mặt, ba trận qua đi, uy vọng của hắn cũng tăng dần.

Bởi vì vừa mới tiến bước lên con đường chuyên nghiệp, không có bao nhiêu đội bóng dự thi được đặt tên hoặc thay đổi. Tập đoàn Cẩm Tú tài đại khí thô, khiến cho các cầu thủ nóng mắt.

Tô Bình Nam biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở, thừa dịp bây giờ rất nhiều chế độ đều không hoàn thiện, dứt khoát cho huấn luyện viên đội bóng dùng số tiền lớn tự mình đào những cầu thủ mà sau này hắn nghe danh.

Những đội bóng này phần lớn đều thuộc về trong thể chế biên chế, bị công ty Cẩm Tú dùng số tiền lớn nện, cũng đầu óc choáng váng, đồng loạt đồng ý thả người.

Trong lúc vô tình Tô Bình Nam chế tạo ra được một đội bóng xa hoa, chỉ chờ đến sang năm đại sát tứ phương ở bảng A.

Ngưu lão bản triệt để học được chiến thuật của Tô Bình Nam, bây giờ hắn cũng không đứng bên cạnh hô loạn nữa, chỉ cần một khi đội bóng rơi vào hạ phong thì hắn sẽ hô to một câu "thêm tiền!"

Thổ hào tột đỉnh, lúc này người bên ngoài nhìn Ngưu lão bản như đồ đần nhưng hắn lại cảm thấy mình như thế ngoại cao nhân, cẩn thận mình như đã tìm được ý nghĩa cuộc sống.

Giang hồ chính là trọng đạo lý đối nhân xử thế.

Những lời đồn kỳ quái về Tô Bình Nam, phần lớn các bạn học không quá tin tưởng, nhưng không có lửa làm sao có khói, lời đồn truyền đến mức này, chắc chắn người này có thực lực rất mạnh ở Thiên Nam.

Trong lớp, Lục Hạo cũng không có nổi bật, nhưng là ở một mẫu ba phần đất của chính hắn thì hắn cũng là nhất đại cường hào.

Trong tay hắn có ba cái nhà máy sản xuất, thời kỳ này, chuyển khoản ngân hàng rất không tiện, cho nên hắn phái một kế toán dẫn theo mấy nhân viên đi Thiên Đô thu tiền hàng, quá trình rất thuận lợi, kết quả là khi sắp lên xe lửa thì mới phát hiện tiền không thấy, thời điểm này, hơn mười vạn cũng không phải số lượng nhỏ, kế toàn Chu lập tức báo lên ban ngành liên quan, đồng thời gọi điện thoại cho đại lão bản của mình là Lục Hạo.

Lục Hạo rất thân với Ngưu Quảng Phát, sự kiện Tiểu Hồng Bào, hắn nghe nhiều đến nổi lỗ tay sắp bít lại.

Hắn ôm tâm thái thử một lần cầm điện thoại lên, điện thoại nhanh chóng kết nối.

"Tô tổng, ta là Lục Hạo. Có một chuyện muốn làm phiền Tô tổng ngài giúp một chút. . ."

"Được, chờ tin tức của ta."

Tô Bình Nam cúp điện thoại, mắt nhìn Đỗ Cửu: "Đi tìm người, lấy tiền về."

Đỗ Cửu gật đầu một cái, lên tiếng chào Đỗ Thạch đang đứng bên, khom người rời đi.

Không đến hai mười phút, điện thoại của kế toán Chu đến.

"Lục tổng, tiền đã lấy được, hình như những người kia còn đưa nhiều, làm sao bây giờ?"

Lục Hạo có chút ngốc, nhà ga Thiên Đô ngư long hỗn tạp, tìm được người trong hai mười phút, cũng lấy tiền về, chuyện này đại biểu cho lực khống chế như thế nào, hắn biết.

"Ngươi về trước đi!"

Đối với có thêm mấy đồng tiền, Lục Hạo cũng không quan tâm.

Hắn có mấy mối làm ăn quan trọng ở tỉnh Thiên Nam, bây giờ nên rút ngắn quan hệ giữa hai người như thế nào mới là chuyện hắn nên làm.

Nghĩ nửa ngày, hắn vẫn cầm điện thoại lên.

Bình Luận (0)
Comment