Chương 1152: Cắt cổ
“Ta không biết ta có thể bắn chết được mấy người nhưng ngươi thì nhất định phải chết.”
Liêu Hoa Sinh một bước cũng không nhường.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm đối phương, bầu không khí đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Mã Quân đang lặng lẽ hoạt động cơ thể bên cạnh. Hắn xác thực giỏi đánh đấm nhưng lần đầu tiên gặp phải sự kiện ẩu đả lớn như vậy, trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm.
Nhường một chút? Làm sao? Qua mười hai giờ thì muốn vô pháp vô thiên?
“Tá Duy, ngươi biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì.”
Giọng nói của Trần Đạt Chí vang lên khiến Liêu Hoa Sinh nhẹ nhàng thở ra. Mười người mặc thường phục sắc mặt hung hãn chen qua đám người đứng bên cạnh Liêu Hoa Sinh.
…
Lương Văn Xương vạn lần không nghĩ đến người đầu tiên nhúng tay vào chính là cấp trên của hắn, quỷ Tây Dương Grey.
“Sếp Lương thân yêu.”
Grey mang theo sự uy hiếp: “Bây giờ ta dùng thân phận cấp trên của ngươi ra lệnh cho ngươi lập tức thu đội.”
“Ta cần một lý do đầy đủ, bởi vì bây giờ ta đang bắt một nghi phạm quan trọng. Ngươi không biết mệnh lệnh của ngươi sẽ khiến ta thất bại trong gang tấc sao?”
Giọng điệu của Lương Văn Xương không chút khách sáo: “Ta có thể hoài nghi ngươi lạm dụng chức quyền làm ảnh hưởng đến tư pháp công chính. Đừng quên, ta có quyền đến ICAC khiếu nại đấy.” Nói xong vài câu, giọng điệu của Lương Văn Xương mang theo sự uy hiếp: “Ở thời điểm cuối của cương vị, cẩn thận lật thuyền. Grey tiên sinh, có một số việc phải giải quyết thì cần phải giải quyết.”
“Ngươi điên rồi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Grey cười lạnh cúp điện thoại.
Mười phút sau, một người khác gõ cửa phòng của Lương Văn Xương.
“Bạn học cũ, đã lâu không gặp. Không ngờ ta đến gặp ngươi lúc này sao?”
Đại luật sư thanh danh có tiếng ở Cảng thành Nạp Lan Trần xuất hiện trước mặt Lương Văn Xương với một nụ cười.
Nam nhân không khỏi cảm thấy kinh hãi. Hắn biết mình sẽ gặp phải rất nhiều áp lực nhưng vạn lần không nghĩ đến hội phó hiệp hội luật sư lại đích thân ra mặt làm thuyết khách như vậy.
“Đã lâu không gặp, ngươi vẫn như cũ. Nhưng ngươi đừng quá liều mạng, năm tháng không tha người.”
Nạp Lan Trần mỉm cười nói: “Bạn học cũ mấy chục năm, ta đi thẳng vào vấn đề luôn. Ta đến đây là vì nhận ủy thác của một người, ta đến mời ngươi ngày mai đến làm khách.”
“Làm khách?”
Lương Văn Xương cười lạnh.
“Đúng vậy, làm khách.”
Nạp Lan Trần mỉm cười trả lời: “Sau ngày 1 tháng 7, nhiều bạn cũ sẽ tiến vào sở Tư pháp Cảng thành. Ngày mai sẽ có bữa tiệc chiêu đãi. Ta định thông báo với ngươi vào ngày mai, kết quả đi ngang qua thấy đèn của ngươi vẫn còn sáng, không nhịn được muốn lên tâm sự. Một là ôn chuyện, hai là cố ý muốn mời ngươi đến tham gia, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Lương Văn Xương nheo mắt nhìn bạn học cũ của mình. Đối phương là luật sư, quả nhiên giọt nước không lọt. Nói gần nói xa không lưu lại dấu vết.
Đây là cánh cửa của một vòng tròn khác đang mở ra với hắn.
Trong lúc Lương Văn Xương đang định lên tiếng từ chối, phong vân đã nổi lên trên phố Bát Lan.
“Cũng đã đến lúc rồi.”
Minh Vương nhìn bên dưới nhếch miệng cười, sau đó gật đầu về phía A Hào.
“Để Đao tử làm việc đi.”
…
Làm việc!
Minh Vương chỉ nói hai chữ nhưng lại đại diện cho một vài sinh mệnh kết thúc.
Minh Vương rất là dân giang hồ có phần chính thống và cứng rắn, nhưng hắn càng là loại người một khi đã ra quyết định thì càng quyết đoán.
Nếu đám người Trần Bính Đường không lấn át được, vậy thì nhất định sẽ phải chết. Chỉ có như thế, Bản thúc mới ngã được.
Cho nên, hắn đã bỏ hết vốn liếng.
Hắn luôn có dã tâm. Tá Duy phong sinh thủy khởi, làm sao hắn không để lại hậu chiêu chứ. Để đối phương có thể trung thành làm việc, hắn đã đưa ra cái giá trên trời.
Ba triệu phí an gia, chẳng những giúp đỡ đi đường, hơn nữa còn hứa hẹn thăng chức, cộng thêm quyền sở hữu ba mươi chuồng ngựa ở phố Bát Lan.
Khi Trần Đạt Chí đến, cộng thêm mười cảnh sát nữa, cục diện lập tức trở nên hòa hoãn rất nhiều. Dù sao có hơn hai mươi khẩu súng lục, đám lưu manh chưa chắc sẽ liều mạng.
“Làm người thì phải biết lưu lại một đường, về sau cũng dễ nhìn mặt nhau hơn.”
Trần Đạt Chí ra hiệu Liêu Hoa Sinh để súng xuống, sau đó lên tiếng nói với Tá Duy: “Sếp Lương hạ lệnh, hôm nay chúng ta nhất định phải mang người đi. Mọi người chung đụng không tệ, ngươi nhất định phải làm đến cùng sao?”
Tá Duy nheo mắt không nói câu nào.
Giọng điệu của Trần Đạt Chí lại càng cường ngạnh: “Nếu hôm nay ngươi nhất định muốn ngăn cản chúng ta, làm lớn chuyện này, ta sẽ nói cho ngươi biết, tất cả phòng tắm hơi, quán bar và hộp đêm của ngươi ở Tây Cống qua tối nay sẽ là đối tượng trọng điểm được chiếu cố.”
Rất nhiều người đều nhìn thấy sự do dự trong mắt Tá Duy.
“Dân không đấu lại quan, ngươi cũng không muốn việc kinh doanh của ngươi bị chúng ta một ngày kiểm tra mười lần thẻ căn cước chứ. Ra ngoài lăn lộn là để cầu tài, cần chi phải bán mạng.”
Trần Đạt Chí thừa thắng xông lên, còn biểu hiện của Tá Duy thì càng lúc càng do dự.
Hắn là Hồng Côn của Hào Mã Bang, nhưng luôn bị gạt ra ngoài lề, chỉ là một đả tử, cũng không có quyền lực trung tâm, tất nhiên không biết rõ rốt cuộc cô gia tử có tầm quan trọng như thế nào đối với Bản thúc.
Nhưng nếu hắn quá cứng rắn, con đường ngày sau sẽ không dễ dàng.
“Sếp Trần, ta nể…”
Chữ mặt còn chưa ra khỏi miệng, Tá Duy đột nhiên giống như con vịt bị bóp cổ, mắt nheo lại vì hoàng sợ, ánh mắt biến thành không thể tưởng tượng nổi, đứng chết trân ngay tại chỗ.
Tiếng kinh hô nổi lên xung quanh.
Cảnh tượng đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn. Trần Đạt Chí ôm cổ, ánh mắt chỉ toàn là sự khó tin. Màu màu đỏ sậm từ khe hở ngón tay của hắn phun ra ngoài.
Hắn bị người ta cắt cổ ngay trước mặt hai mươi người có súng.