Chương 1154: Không thể một tay che trời
Nhìn Nạp Lan Trần đi xa, Lương Văn Xương cười lạnh, một tay nhấc bộ quân phục trên ghế, đồng thời rống lớn với tất cả mọi người.
“Mọi người đi theo ta.”
Theo Lương Văn Xương biết, bây giờ là lúc nhìn xem vị Bản thúc kia sẽ làm như thế nào.
Khi tiếp viện đến phố Bát Lan, hết thảy đều đã kết thúc.
Trong toàn bộ cuộc chiến, người duy nhất dựa vào quyền cước là Mã Quân toàn thân đẫm máu, đứng thẳng tắp, còn vô số tên lưu manh đều vội vàng chạy trốn trước mặt hắn. Cảnh tượng này đã được rất nhiều ký giả truyền thông chụp lại.
Điều này cũng đã trở thành vốn liếng lớn nhất giúp hắn thượng vị ngày sau.
…
Chuông điện thoại của lão đại cảnh sát Hứa Thất An vang lên. Mười phút sau, báo cáo của sự việc đã được đưa đến tay hắn.
Ba mươi chín người bị thương, mười ba người chết.
Người chết vì súng không nhiều, chỉ có bốn người, nhưng chết vì giẫm đạp lại nhiều đến bảy người, trong đó có hai cảnh sát hy sinh vì làm nhiệm vụ. Một người bị cắt cổ, một người bị đâm trúng bụng, chết trên đường đưa đến bệnh viện.
Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là cuộc xung đột giữa các bang phái địa phương chống lại cơ quan thực thi pháp luật, nhưng Hứa Thất An là ai?
Hắn xuất thân từ bộ chính trị, là lão đại cảnh sát người Hoa đầu tiên ở lãnh thổ do người Anh cai trị, sao có thể là một người đơn giản được.
Hắn lập tức ngửi thấy mùi bất thường.
Hào Mã Bang là bang phái lâu năm, biết rất rõ quy củ liên lạc với cảnh sát, làm sao lại không lý trí như thế?
“Đến tổng bộ, ta muốn Lương Văn Xương cho ta một lời giải thích. Chuyện này phải xử lý nhanh một chút. Cảng thành là một thành phố du lịch. Mấy chuyện này ảnh hưởng không tốt với chúng ta.”
Mặc dù còn chưa biết nguyên nhân chân chính nhưng Hứa Thất An sắc mặt tái nhợt đã đưa ra mệnh lệnh.
Hiện tại hắn đang cầu yên ổn, cho nên hắn nhất định phải giải quyết dứt khoát, cho dân chúng một lời giải thích, đồng thời thể hiện khả năng xử lý khủng hoảng của mình với chính phủ Hạ quốc sắp tiếp nhận Cảng thành.
Hắn còn muốn làm vị trí lão đại này lâu hơn nữa. Bất cứ người nào ngăn cản trước mục tiêu của hắn đều sẽ là kẻ địch của hắn. Hứa Thất An lão luyện tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
…
“Hai mươi bảy cảnh sát, hai mươi bảy cây súng, bắn hơn một trăm phát đạn nhưng chỉ chết có bốn người?”
Tô Bình Nam nhận được báo cáo ở Thâm thành cũng không chậm hơn Hứa Thất An bao nhiêu. Giọng điệu nam nhân có chút mỉa mai.
“Đây chính là sức chiến đấu tiếng tăm lừng lẫy sao?”
Khi nói chuyện, trong mắt Tô Bình Nam không che giấu được hào khí không ai bì nổi: “Xem ra ta đã quá xem trọng bọn hắn rồi.”
…
Bản thúc cũng không né tránh.
Lưng của hắn trong nháy mắt còng xuống. Thân là người trong giang hồ, hắn biết lần này mình sẽ rất khó đi.
Chết một giám sát, bất luận thế nào, cớm nhất định sẽ ghim hắn.
“Lão gia, có cảnh sát Lương Văn Xương muốn gặp ngươi.”
Giọng nói của Bình tỷ giúp việc nhà truyền đến: “Bọn hắn có lệnh kiểm tra, ta không ngăn được.”
Gương mặt Bản thúc trở nên nghiêm trọng, chỉ ừm một tiếng rồi cúp máy. Hắn quay sang nói với A Uy đang đứng thẳng hai tay buông thõng sau lưng mình: “Ngươi hãy nghĩ mọi cách để xử lý chuyện Đại Thiên Minh. Nếu trong vòng hai mươi bốn tiếng không được đóng tiền bảo lãnh thì hãy gọi cho Trần Bính Đường.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức.”
A Uy gật đầu: “Muốn ta nói với Trần thân sĩ như thế nào?”
Bản thúc đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần, giọng điệu bình thản: “Ngươi chỉ cần nói với hắn bốn chữ: môi hở răng lạnh.”
Cửa thư phòng bị đẩy ra thật mạnh.
Lương Văn Xương cười như không phải cười nhìn Bản thúc đang ngồi im trên ghế dài, lên tiếng: “Từ hôm nay trở đi, phố Bát Lan sau mười hai giờ cũng phải tuân theo quy củ. Bản thúc, ngươi mau đi theo ta.”
Bản thúc chậm rãi đứng dậy: “Ngươi còn điên cuồng hơn ta nghĩ. Sếp Lương, ngươi muốn dùng tính mệnh của hai đồng nghiệp của ngươi để ghim chặt ta? Là do tên tiểu tử Tá Duy tự tiện chủ trương, chẳng liên quan gì đến ta cả. Ngươi không có chứng cứ.”
“Sẽ có.”
Trong lúc hai người lướt qua nhau, giọng điệu Lương Văn Xương trở nên mỉa mai: “Ngươi đừng hy vọng một tên tiểu bạch kiểm dựa vào nữ nhân kiếm cơm sẽ giữ kín miệng.”
Cơ thể Bản thúc cứng lại, sau đó mặt không thay đổi bước về phía trước.
“Thời đại khác biệt, ông chủ Lâm Bản.”
Lương Văn Xương gọi cái tên mà lâu rồi không có ai gọi Bản thúc: “Cửu Long thành trại đều bị phá hủy. Chỉ một Thái Bình Thân Sĩ thôi mà, không thể một tay che trời như ngươi nghĩ đâu.”
Trần Bính Đường có gương mặt chữ quốc, rất ít khi mỉm cười, mang đến cho người ta cảm giác không giận tự uy.
Thời đại khác biệt.
Đối với câu nói này, Trần Bính Đường có sự nhạy cảm sâu sắc hơn nhiều so với Bản thúc. Hết thảy bắt nguồn từ bốn chữ Thái Bình Thân Sĩ. Vì bốn chữ này, hắn và Trần gia đã trả giá mà không nói lời nào.
Kể cả bây giờ, Trần Bính Đường hàng năm luôn quyên góp tiền để duy trì danh tiếng của mình, góp phần cải thiện cuộc sống trong tù và nâng cao mức sống của người già ở địa khu Nguyên Lãng. Nếu đổi thành mười hai mươi năm trước thì sẽ không có bao nhiêu phương tiện truyền thông đưa tin về hắn mà không có bằng chứng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Khúc dạo đầu của mấy chục nhà truyền thông khiến toàn bộ Cảng thành xôn xao. Hàng chục hàng trăm phóng viên đã sớm chờ sẵn dưới lầu công ty.
Giống như một thanh trường thương, từ đầu đến cuối Trần Bính Đường chỉ có bốn chữ.
Không thể trả lời.
“Ta muốn biết là ai đang giở trò sau lưng.”
Sau khi đóng sầm cửa phòng làm việc một cách mạnh mẽ, yêu cầu nữ thư ký đang bị sốc đến tái mặt đi ra ngoài, Trần Bính Đường lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo trực tiếp của Lương Văn Xương là Grey.