Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Chịu Không Nổi

Chương 117: Chịu không nổi Chương 117: Chịu không nổi

Trong tiệc rượu, đa số mọi người đều là nhân vật có mặt mũi trong giới thương nghiệp Thiên Đô.

Người người đều biết bây giờ Tập đoàn Cẩm Tú của Tiểu Hồng Bào hùng bá Thiên Nam, thủ đoạn tàn nhẫn, gần như không ai dám vuốt râu hùm, khi thấy Tô Bình Nam bị thủ phủ Lưu Vĩ Dân giội rượu lên người, lập tức bị hấp dẫn ánh mắt.

Tuổi già mất con, nổi đau này khiến cho Lưu Vĩ Dân mất lý trí, từ khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy Tô Bình Nam thì hắn không chịu nổi nữa, không dằn được cơn giận trong lòng nữa. Hắn hiểu chuyện con trai mình không có liên quan gì đến Tô Bình Nam, nhưng hắn không biết tại sao, vừa nhìn thấy Tô Bình Nam thì sẽ không khắc chế được mình.

"Con trai ta chết, 5000 vạn đất, Tiểu Hồng Bào ngươi giỏi thủ đoạn lắm."

Ánh mắt Lưu Vĩ Dân đối đầu với Tô Bình Nam, không lùi bước chút nào, giọng điệu âm lãnh.

"Chuyện không có chứng cứ đừng nói, tất cả mọi người là người làm ăn, phân cao thấp đi."

Tô Bình Nam chắp tay với bốn phía, dẫn theo một đám nhân sĩ trong Tập đoàn Cẩm Tú, nghênh ngang rời đi.

"Lưu Vĩ Dân chỉ có mấy đồng tiền, phá tan việc buôn bán của hắn, hắn chính là con cọp không răng."

Tô Bình Nam nói, giọng lạnh như băng.

Mấy người Quách Quang Diệu, Dương Thiên Lý lại như thấy được lão đại năm đó. Từ khi cái danh hiệu vua thế giới ngầm có thể giết người tru tâm truyền ra, lão đại đã thu liễm vẻ ngang ngược trên người, trở nên nho nhã rất nhiều. Không ngờ được là một ly rượu lại kích thích tính tình của lão đại ra.

"Năm nay động tác của Tập đoàn Thế Giới Mới cũng không nhỏ, buổi đấu giá lần trước, Lưu Vĩ Dân còn chưa có tiêu hóa xong. Lại thêm 5000 vạn đất với đầu tư giai đoạn đầu trôi theo dòng nước, chắc chắn tiền mặt của hắn rất căng thẳng."

Tô Bình Nam cay độc nói: "Đánh, không tiếc vốn gốc, đánh chết tiền mặt lưu động của hắn. Cắt đứt nguồn vay ngân hàng của hắn."

Dừng một chút, Tô Bình Nam nói chậm lại: "Cho hắn về nhà dưỡng lão đi."

Dưới tay Lưu Vĩ Dân có bốn xí nghiệp chế tạo ổ điện, lũng đoạn bảy mươi phần trăm cung ứng của tỉnh Thiên Nam cho ba phủ phía tây.

Bởi vì lúc Lưu Vĩ Dân còn trẻ vận khí không tệ, dùng giá rẻ thu mua được một cái mỏ đồng sản lượng phong phú, cho nên chi phí của hắn thấp hơn người khác một chút.

Tập đoàn Cẩm Tú xuất thủ, đòn thứ nhất chính là thu mua nhà máy cùng ngành cạnh tranh, dùng giá thấp xung kích thị trường.

Lưu Vĩ Dân không ngờ được là Tiểu Hồng Bào ác như vậy, vừa bắt đầu thì muốn đánh rụng bốn xí nghiệp kiếm tiền nhất của mình ngay từ gốc.

"Chớ xem thường thiếu niên."

Lên làm tới giám đốc ngân hàng, lần đầu tiên giám đốc Lưu trông thấy danh thiếp trong truyền thuyết này. Tô Bình Nam ít khi đưa danh thiếp cho người ta, khi ngươi có được danh thiếp của hắn thì chẳng khác nào có được tình hữu nghị từ hắn, câu nói này rất nổi.

Gần đây Tập đoàn Cẩm Tú thu mua mấy nhà máy cùng ngành với Tập đoàn Thế Giới Mới, hai nhà đánh chiến giá túi bụi, đương nhiên hắn biết tấm danh thiếp này có ý nghĩa gì.

Khoản vay kếch xù của công ty Thế Giới Mới vẫn đang được điều tra. Là nhận lấy tấm danh thiếp này hay là trả về, đại biểu lựa chọn của hắn, chuyện này khiến cho giám đốc Lưu suy tư thật lâu.

"Là chỗ này đúng không."

Tiểu Trang nhìn địa đồ, gãi đầu một cái.

"Là chỗ này."

Phía dưới, một hán tử điêu luyện khẳng định.

"Mọi người chú ý tiêu chuẩn, chú ý an toàn, nhớ chúng ta phải chắn thật chặt."

Tiểu Trang gào vào trong bộ đàm. Cảnh tượng như vậy cùng diễn ra trên điểm mấu chốt trên đường mà bảy chiếc xe của đội vận chuyển của Thế Giới Mới phải đi qua.

"Răng rắc "

"Cái tên này là tên điên!"

Lưu Vĩ Dân nổi giận mắng.

Điện thoại mới tinh bị hắn ném vỡ nát.

Tiểu Hồng Bào quả nhiên đủ ác, đòn thứ hai của Tập đoàn Cẩm Tú, trực tiếp trở thành uy hiếp trí mạng của Thế Giới Mới. Tập đoàn Cẩm Tú không tiếc vốn gốc, lại để cho mấy chục xe tải lớn của mình va nhau, gây ra tai nạn liên hoàn, đóng chặt con đường vận chuyển của đội vận chuyển.

Lục Vĩ Dân dựa vào vận chuyển lập nghiệp, hải sản từ Bờ biển Đông Sơn đến Thiên Nam, gần như đều là hắn vận chuyển. Nếu như lần này không nhanh chóng giải quyết, chẳng mấy chốc hải sản sẽ chết trên đường, tổn thất này sẽ to đến hắn không thể chịu được.

Lưu Vĩ Dân bị Tô Bình Nam liên tục đả kích, thế mà khôi phục lại hùng phong ngày xưa.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bây giờ tất cả thủ đoạn của Tiểu Hồng Bào đều là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Nói một cách khác, cũng chính là xem hai nhà, ai có thực lực đủ mạnh thì người đó có thể cười đến cuối cùng, đương nhiên Lưu Vĩ Dân biết Tập đoàn Cẩm Tú có lượng tiền mặt lưu động đáng sợ, hắn khinh bỉ cười cười: "Tiền mặt lưu động nhiều, ngươi nhiều hơn ngân hàng sao?"

Lưu Vĩ Dân rất có lòng tin, thương của mình chưa già, còn có thể đánh một trận.

Tin tức tiếp theo tới tay khiến cho hắn tay chân lạnh buốt, toàn bộ mấy ngân hàng lớn đều đình chỉ cho hắn vay. Khoản tiền kếch xù vốn để cho hắn vay, vậy mà đều bị Tập đoàn Cẩm Tú vay trước.

Vốn cho là mình đã thích ứng đỏ và trắng trên chiến trường thương trường, nhưng khi chuyện xảy ra trên người mình, Lưu Vĩ Dân vẫn có chút không chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment