Chương 1189: Hồng nhan họa thủy
Hắn là người Châu thành, cách Hào Giang và Thâm thành không quá xa.
Tất nhiên hắn cũng có nghe qua tên tuổi của nhân vật vua tán thủ đó.
Trong thời đại lòng tự tôn dân tộc được đặt lên hàng đầu, chiến tích của một nhà vô địch tán thủ thế giới đánh cho nhân vật tán thủ truyền thuyết của Thái quốc phải từ bỏ quyền thi đấu đã được tuyên truyền rộng rãi. Thậm chí rất nhiều người biết đến.
Lưu Đại Tùng luôn nhìn thấy Tô Bình Nam luyện quyền hàng ngày, cho rằng đây cũng chỉ là một môn thể thao có tác dụng kiện cường cơ thể. Dù sao dưới trướng ông chủ có vô số nanh vuốt, hoàn toàn không cần hắn phải đích thân đi làm.
Cho nên Lưu Đại Tùng mới gấp lên như vậy.
“Ta tự biết chừng mực.”
Tô Bình Nam khoát tay, từ tốn nói.
Nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh. Ở tập đoàn Cẩm Tú, hắn rất độc đoán. Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trong xe đều im lặng.
Đỗ Cửu im lặng mấy phút mới đánh bạo hỏi một câu: “Có cần gọi Tô Nhất Nhị đến không? Sự nghiệp của hắn không hề thua kém Kiều Lập Phu.”
Khả năng bắn súng của Tô Nhất Nhị chuẩn đến mức đám gia hỏa kiệt ngạo khó thuần của Hải Đông Thanh cũng phải chịu phục. Một khi Tô Bình Nam gặp nguy hiểm, Tô Nhất Nhị có thể lập tức ra tay.
“Không cần.”
Tô Bình Nam nói xong, Đỗ Cửu nhanh chóng im bặt.
…
Tô Bình Nam đoán rất chính xác.
Kẻ giết Tiêu Nhiên chính là Kiều Lập Phu. Nhưng nam nhân không biết thật ra phần lớn nguyên nhân cái chết của Tiêu Nhiên là bởi vì hắn bị thúc ép quá nhiều.
Vợ trước của Tiêu Nhiên là Hoàng Lâm Nga cắn chết không chịu nhả miếng đất trống kia ra. Nam nhân rất có kinh nghiệm trong việc đối phó nữ nhân, nhưng sự tồn tại của Kiều Lập Phu lại khiến cho tình huống trở nên khó giải quyết. Hai người hợp tác với hắn cường thế đến cỡ nào, Tiêu Nhiên biết rõ trong lòng.
Tô Bình Nam đến một chuyến, nói một vài câu khiến Tiêu Nhiên sợ hãi.
Một khi vấn đề miếng đất trống làm chậm trễ tiến độ công trình, chọc giận Tô Bình Nam, dẫn đến Tô Bình Nam thất vọng về hắn, với tính cách của Diệp lão tử, rất có thể hắn sẽ bị loại ra ngoài.
Sự tồn tại của Kiều Lập Phu khiến cho Hoàng Lâm Nga mềm không được cứng cũng không xong, cực kỳ khó đối phó. Nữ nhân đã giao lại quyền xử lý cho Kiều Lập Phu.
Tiêu Nhiên đã nói chuyện vài lần với Kiều Lập Phu. Con hổ này đúng là bức người, có thể nói là thủy hỏa bất xâm, cắn chết giá cả không chịu giảm.
Điều này cũng làm cho Tiêu Nhiên hiểu ra muốn lấy được mảnh đất thì hắn phải đá cục đá ngáng đường này đi.
Tiêu Nhiên quyết định đối phó với Kiều Lập Phu.
Thứ đầu tiên loại trừ chính là sử dụng vũ lực. Không phải Tiêu Nhiên không có gan, nhưng không ai dám khiêu khích con hổ đó.
Kiều Lập Phu có giỏi đánh đến cỡ nào, đám tam giáo cửu lưu Thâm thành biết rất rõ. Không ai dám động đến hắn. Thậm chí Tiêu Nhiên còn nghe nói Kiều Lập Phu có cổ phần trên danh nghĩa ở một số bang phái Cảng thành, một số hộp đêm có tiếng. Từ đó có thể thấy Kiều Lập Phu phách lối đến cỡ nào.
Hắc không được thì bạch. Bạch không được thì ám.
Tiêu Nhiên bắt đầu thu thập hồ sơ đen của Kiều Lập Phu.
Hắn không muốn chơi chết đối phương, chỉ muốn con hổ này chịu yên tĩnh một vài năm.
Dù sao sau khi đối phương ra ngoài, hắn đã kiếm bồn đầy bát. Con hổ có hung mãnh hơn nữa thì có thể làm gì được hắn?
Huống chi còn có thể giết gà dọa khỉ.
Con hổ cái mà năm đó hắn vất vả lắm mới cưới được không có não. Một khi Kiều Lập Phu vào tù, Tiêu Nhiên dám khẳng hắn chỉ cần vài phút là có thể lấy được mảnh đất từ tay Hoàng Lâm Nga.
…
Không tra không biết, tra một cái liền giật mình.
Thật ra cuộc sống của Kiều Lập Phu không tồi, tiền lương rất cao. Nhưng người này vung tiền quá trán, cực kỳ xa hoa lãng phí. Thu không đủ chi khiến cho bí mật của hắn xác thực không sạch sẽ.
Dựa vào thân phận là huấn luyện viên trưởng trường cảnh sát, hắn tuyển dụng một số tay đấm biết đánh nhau về làm việc cho mình.
Nhìn bề ngoài, những người này đều là thầy dạy đánh nhau, nhưng trên thực tế lại dọa dẫm bắt chẹt, thu hoa hồng tại các tụ điểm ăn chơi, cái gì cũng làm.
Điều làm cho Tiêu Nhiên vui mừng không thôi chính là Kiều Lập Phu thật sự đã sai người bán ma túy tại những tụ điểm ăn chơi đó.
Có tội danh này, Kiều Lập Phu chết chắc.
Trong lúc hắn quyết định ra tay, Kiều Lập Phu đến cửa. Đi cùng còn có vợ trước của Tiêu Nhiên là Hoàng Lâm Nga.
Nữ nhân vừa nhìn thấy Tiêu Nhiên đã bốc hỏa.
“Ngươi cho người điều tra ta?”
Mấy năm qua, Kiều Lập Phu mưa dầm thấm đất ở trường cảnh sát, năng lực phản trinh sát rất mạnh, ngay lập tức phát hiện có gì đó không ổn.
“Đúng.”
Tiêu Nhiên biết chống chế cũng vô dụng, quyết định thừa nhận: “Ta hoàn toàn không có ý kiến với ngươi. Mảnh đất trống đó cứ dựa theo giá tiền mà ta đưa ra chuyển nhượng sang cho ta. Mọi người nước sông không phạm nước giếng. Ngày sau ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu của ta, ngươi thấy thế nào?”
Nhìn Kiều Lập Phu sắc mặt âm trầm, Tiêu Nhiên bổ sung một câu: “Ngươi cũng là một anh hùng hảo hán. Ta sẽ đền bù cho ngươi thêm một triệu, xem như kết giao bạn bè. Chuyện này cứ quyết định như vậy được không?”
Hồng nhan họa thủy.
Một câu của Hoàng Lâm Nga đã khiến cho thảm án phát sinh.
Nữ nhân âm dương quái khí nói một câu: “Biến đi tên khốn kiếp kia. Nam nhân mà ta tìm không có khả năng bị ngươi mua chuộc.”
Mấy ngày qua, Kiều Lập Phu xài không ít tiền của Hoàng Lâm Nga.
Hắn thông qua dọa dẫm bắt chẹt, buôn bán ma túy quả thật có chút tiền nhưng người mà hắn cần nuôi cũng nhiều. Hắn cũng là người trọng nghĩa khí giang hồ. Mãi cho đến khi ở chung với nữ nhân kia, hắn mới hiểu được cái gì gọi là cuộc sống xa hoa lãng phí.
“Con mẹ nó, ngươi dám uy hiếp ta?”
Kiều Lập Phu hít sâu một hơi, một quyền như sấm sét đánh vào đầu Tiêu Nhiên không có sự chuẩn bị.