Đầu tiên phải nói tới tám chữ.
Chỉnh hợp ngành nghề, cải cách chế độ.
Trong mắt người bình thường, tám chữ này chỉ là từ ngữ trau truốt khô khan nhạt nhẽo trong tin tức mà thôi, thường thì bọn hắn chỉ liếc một cái.
Nhưng trong mắt phái thực quyền trong nghề, tám chữ này lại nặng tựa vạn cân, trong đó ẩn chứa đao quang kiếm ảnh và âm mưu lừa lọc.
Nhất là ngành than đá có triển vọng lớn càng khiến cho cuộc cải cách lần này tràn đầy đao quang kiếm ảnh.
Có một câu này được lờ mờ nhắc đến.
Không dưới hai mươi mạng lưới quan hệ nhúng tay vào, từ đó có thể thấy mức độ nguy hiểm trong đó.
Nhưng ông chủ Ngưu thật sự nghĩa khí (không tiếc đầu tư), lại thêm Mạnh đại tiểu thư cũng vì mối quan hệ với Tô Bình Nam mà xen vào, cho nên sự việc mới tiến hành thuận lợi như vậy.
Thật ra nếu Tô Bình Nam không kiên quyết thì Mạnh đại tiểu thư và ông chủ Ngưu tuyệt đối sẽ không hành động mạnh bạo như vậy.
Bởi vì không phải ai cũng có tầm nhìn lâu dài.
Phải biết rằng để cải cách và chỉnh hợp được tiến hành thuận lợi, có một số thứ nhất định phải giành được.
Ví dụ như... giá cả.
Hiện tại không phải mấy năm sau, trên phương diện tiêu thụ nhiên liệu than đá có một thứ gọi là giá niêm yết. Mà một loạt chính sách liên quan được đưa ra dẫn đến giá than đá ở giai đoạn hiện tại đã rơi xuống mức đáy.
Không ai tưởng tượng được than đá chất lượng tốt 5000 kcal nhiệt lượng mỗi tấn lại chỉ cần hơn ba mươi tệ, chưa tới bốn mươi tệ.
Có bán không?
Sản nghiệp thăng cấp, các loại thiết bị có cần tiền không?
Suy cho cùng cũng chỉ là một trò chơi cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Tâm lý không gánh được thì nhất định sẽ thua.
Dòng máu tư bản dơ bẩn từ đầu đến đuôi, bất kể nó được đắp nặn lý do đứng đắn cỡ nào. Ngưu Quảng Phát ở giữa không phải là chưa từng dao động.
Ba tháng trước hắn tìm Tô Bình Nam.
"Nhị ca, hay là chúng ta làm nhỏ thôi? Như vậy tiến có thể công, lui có thể thủ, không đến nỗi đến cuối cùng xuất hiện vấn đề tài chính vì sản nghiệp quá lớn."
Sau khi tìm thấy Tô Bình Nam ở câu lạc bộ boxing, Ngưu Quảng Phát chuyển đổi thân phận đến là thành thạo. Chỉ cần đến Thiên Nam, tên này lập tức hóa thân thành Tô Hồng Trung, thời thời khắc khắc tự ám thị mình là Tô lão ngũ.
"Ta có thể chống đỡ hai ba năm không thành vấn đề, nhưng sản nghiệp quá lớn, tài chính eo hẹp, không thể động vào vốn ban đầu."
Trên gương mặt bự của ông chủ Ngưu xuất hiện vẻ lo lắng.
"Đừng nhận vơ họ hàng."
Tô Bình Nam đang đánh boxing lắc đầu bất đắc dĩ: "Con trai ngươi sắp tốt nghiệp cấp ba rồi nhỉ? Ngươi có liêm sỉ tí được không? An Tây nhìn thấy ngươi liền chạy, bây giờ Định Bắc cũng không chịu nổi ngươi."
"Người thành đạt là sư phụ."
Vẻ mặt ông chủ Ngưu rất nghiêm túc, còn có chút thần thánh. Hắn nhìn cơ bắp của Tô Bình Nam bằng ánh mắt hâm mộ, nét mặt nịnh nọt: "Trong võ lâm, cao thủ không phân biệt tuổi tác. Các nàng là em gái của ngươi, đương nhiên là chị gái của ta."
Tô Bình Nam phớt lờ văn hóa và mạch não kỳ lạ mà ông chủ Ngưu tiếp thu trong tiểu thuyết võ hiệp, trấn an hắn: "Thứ nhất, than đá là tài nguyên không thể tái sinh, giai đoạn này vẫn chưa có tài nguyên thay thế quá tốt. Thứ hai, Hạ quốc sắp gia nhập WTO, ngành nhiên liệu có triển vọng thấy rõ."
Ông chủ Ngưu trừng mắt trâu, vẻ mặt mờ mịt: "WTO là gì?"
Tô Bình Nam nghiêm túc nhìn ông chủ Ngưu bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu rất lâu, mãi cho đến khi đối phương sởn gai ốc hắn mới thở dài: "Ngươi không cần quan tâm nó là cái gì. Nhưng ta nói cho ngươi biết, trong tương lai giá niêm yết của than đá sẽ nới lỏng, ngươi có hiểu điều này không?"
"Hiểu."
Ông chủ Ngưu đã phân tích ra ý nghĩa, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Bảo sao giá cả hiện tại ngày càng thấp, nhiều mỏ than đang vận hành của ta thật sự là thu không đủ chi. Ta còn tưởng giá thị trường đột nhiên ảm đạm, thì ra là thế. Đúng là cmn âm hiểm!"
"Vì vậy ngươi cứ mạnh tay mà làm. Bây giờ chúng ta phải tham thì tương lai mới kiếm đủ."
Tô Bình Nam liếc Tô Hồng Trung: "Nếu ngươi không làm thì có thể bán cổ phần cho ta, ta đảm bảo sẽ không để ngươi lỗ."
"Làm chứ! Trực giác mách bảo ta là nên nghe lời ngươi, làm thật lớn, ta bất chấp luôn!"
Ông chủ Ngưu có thể làm ăn lớn như vậy là bởi vì bản tính to gan hung ác, không lo không sợ của ông chủ mỏ. Nhất là tính cách dám đánh cược ở thời điểm mấu chốt vẫn không thay đổi chút nào.
Tô Bình Nam cũng là người cuồng vọng. Hắn gật đầu với ông chủ Ngưu, trên mặt nở nụ cười tán thưởng hiếm hoi.
Có đáp án khẳng định của Tô Bình Nam, lại thêm quan hệ của Mạnh đại tiểu thư, sau khi lão Ngưu xốc lại tinh thần, động tác thu mua có thể nói là quyết đoán dũng mãnh.
Nhất thời ngoại trừ tập đoàn Thăng Hoa, Khai thác mỏ Cẩm Tú - Quảng Phát đã trở thành xí nghiệp than đá dân doanh hàng đầu phát triển nhanh nhất.
Nhưng có kiếm được tiền chưa? Chưa.
Nền móng của ông chủ Ngưu không dày như tập đoàn Cẩm Tú, tuy hắn giải quyết mọi việc nhanh gọn lẹ, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn hoảng hốt.
Vì vậy sau khi biết tin tập đoàn Cẩm Tú điều động lượng lớn tài chính, hắn giống như một con cá mập ngửi thấy mùi máu tươi.
Ông chủ Ngưu lập tức gọi điện cho Tô Bình Nam.
"Nhị ca, ngươi đang trù tính vụ làm ăn lớn gì thế? Có kiếm được tiền không?"
Ông chủ Ngưu lại hóa thân thành Tô Hồng Trung: "Lần này nhất định phải kéo theo huynh đệ nhé! Hiện tại, mỗi ngày ta đều tiêu tiền như nước, thật sự là sợ gần chết luôn. Hồi vốn từ chỗ khác được chứ?"
"Ngươi còn tiền không? Định động vào tiền đóng quan tài đấy à?"
Giọng nói của Tô Bình Nam hơi nghi hoặc. Hắn biết ông chủ Ngưu cũng được coi là đại gia, nhưng mấy tháng nay liên tục thu mua khoáng sản, theo suy đoán của hắn thì hẳn là ông chủ Ngưu không bỏ ra được bao nhiêu.
"Ta không có, nhưng ta có thể kiếm được."
Hiện tại danh tiếng của ông chủ Ngưu sắp vượt qua người giàu nhất Tấn Châu là Lý Hải Thương rồi, vì vậy hắn muốn đầu tư cũng không khó. Những ông chủ bán nhiều mỏ kia rất giàu đó.