Nỗ lực thì mới có hồi báo. Nỗ lực càng nhiều hồi báo càng cao. Quý Vân Phàm hiểu đạo lý này.
Huống chi, hắn thèm nhỏ dãi quan hệ với Mạnh gia không phải ngày một ngày hai. Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú lại càng thanh danh lên cao, thực lực kinh doanh lớn dọa người.
Ăn uống linh đình.
Nửa tiếng đầu tiên hai bên không bàn luận chủ đề mang tính thực chất nào. Sau khi uống đến ly thứ ba, nam nhân mới lên tiếng.
“Ông chủ Quý khách sáo rồi. Ta có chuyện muốn nhờ ông chủ Quý làm tham mưu, chỉ dẫn cho một chút.”
Tô Bình Nam đương nhiên sẽ không nói thẳng.
Hiện tại, hắn đã có chút hiểu biết về Quý Vân Phàm. Người này không những có nhân mạch rất rộng ở Thịnh Kinh mà còn trong lĩnh vực than đá.
Trong tay hắn có cổ phần của một quặng mỏ, chưa kể chuyện gần đây của người này xoay quanh quyền phát triển đường vành đai Hải Thành nổi tiếng. Mặc dù không phải việc kinh doanh của một mình hắn, nhưng tỷ lệ trong tay hắn tuyệt đối không nhỏ.
Cho nên, từ góc độ tiền tài, muốn có được người này thì khả năng không lớn.
“Có chuyện gì, ngươi cứ nói.”
Quý Vân Phàm mỉm cười: “Cái khác thì không dám nói, nhưng về quan hệ nhân mạch thì ta vẫn có một chút. Chuyện của ngươi ít nhiều ta cũng có thể đưa ra ý kiến.”
“Dùng tiền để mua một con đường an toàn và kết bạn nhiều hơn.”
Tô Bình Nam mỉm cười, sau đó ném ra một phần đề xuất về việc thành lập một quỹ đầu tư tư nhân.
“Đọc kỹ đi rồi hẵng nói.”
“Đầu tư tư nhân?”
Quý Vân Phàm lật xem tài liệu. Nam nhân rõ ràng có chút quen thuộc với lĩnh vực này: “Phong cách chơi của Đức Long dường như đang thịnh hành trên thị trường cổ phiếu hạng A, nhưng nó thực sự rất nguy hiểm và sẽ xảy ra tai nạn nếu cứ tiếp tục như thế này.”
“Ta không thích cách chơi của Đức Long, lừa gạt người một nhà chẳng có gì hay, lại còn để lại hậu hoạ vô tận.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Chiến trường chính của tập đoàn Cẩm Tú là ở Đông Nam Á, ta có hứng thú hơn việc cướp Phố Wall.”
Giọng điệu của nam nhân vô cùng tự tin: “Ta tìm ông chủ Quý vì muốn nhờ ngươi giới thiệu một vài đối tác thích hợp để chơi cùng. Có tiền mọi người cùng kiếm. Dòng tiền lưu động quá lớn, loại hành vi này chưa có tiền lệ, mò đá qua sông khó tránh khỏi mạo hiểm, huống chi còn phải phòng ngừa một số người luôn thích lợi dụng đại cục để hạn chế người khác. Ta hoàn toàn không thích điều đó.”
Nói đến đây, giọng điệu của Tô Bình Nam bất giác có chút tàn khốc. Mạnh Tịnh Tuyết bên cạnh đứng dậy, mỉm cười rót cho nam nhân một tách trà xanh, không chen vào.
“Tô tổng thật sự rất hào khí.”
Mặc dù Quý Vân Phàm không biết cụ thể nam nhân sẽ thao tác như thế nào, nhưng hắn biết thực lực của tập đoàn Cẩm Tú, nhân vật phong vân tầng tầng lớp lớp. Hắn thấy Hạ quốc có một nhân vật có bản lĩnh và can đảm đoạt vốn liếng của các tài phiệt trên thế giới như Tô Bình Nam là chuyện tốt.
Đầu tiên, hắn âm thầm nhìn thoáng qua Mạnh đại tiểu thư đang ngồi dịu dàng như một người vợ hiền, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Tuân theo quy luật kinh doanh là điều tốt. Bản chất của chủ nghĩa tư bản là làm mồi cho kẻ yếu. Không thể dùng đạo đức để hạn chế hành vi thương mại.”
Quý Vân Phàm nói tiếp: “Đây không phải Tô tổng muốn nhờ ta giúp đỡ mà là ngươi đang giúp đỡ ta.”
Ông chủ Quý rất trực tiếp: “Kiếm tiền sạch sẽ, còn là tiền của người nước ngoài, đối với rất nhiều người thì nó là một cám dỗ rất lớn.”
“Ta đồng ý.”
Tô Bình Nam nói một câu hai ý nghĩa: “Chỗ dựa, chỉ khi nào ngươi là núi thì ngươi mới là chỗ dựa cho người khác, đúng hay không?”
Điều này khiến cho Quý Vân Phàm im lặng, nhưng hắn che giấu rất tốt, chưa đến vài giây đã khôi phục lại như bình thường.
Hắn xác thực có một nhược điểm trí mạng.
Đó chính là hắn chỉ có thể làm thân phận người trung gian. Mặc dù người trung gian này không thể thiếu nhưng xét từ lợi ích hay góc độ khác, hắn thật sự chẳng là gì.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ. Có giang hồ thì sẽ có đấu tranh. Ai dám cam đoan cả đời mình có thể lông tóc vô thương?
Lên núi nhiều nhất định sẽ gặp hổ.
Huống chi, nếu ngươi thực sự không thể tham gia ở một mức độ nhất định thì chẳng khác nào ngươi chỉ là một cây lục bình không rễ trong thời điểm trí mạng.
“Ông chủ Quý nói không cần hồi báo, chỉ cần có thể trợ giúp toàn thế giới thì chính là Thượng Đế.”
Tô Bình Nam giống như cười mà không phải cười: “Đây là những gì mà ông chủ Quý đã nói, nhưng ta không tán thành.”
“Một người có địa vị xã hội sẽ quyết định tài nguyên xã hội của người đó. Thượng đế có tài nguyên là do Kinh thánh tuyên bố rằng Ngài là đấng toàn năng nên có thể giúp đỡ cả thế giới.”
Nam nhân nâng ly rượu: “Tài nguyên mà ông chủ Quý có được đều là vay mượn, không phải tài nguyên chân chính của ngươi. Ngươi không phải không cần hồi báo, mà là hồi báo của ngươi có hơi vô nghĩa.”
Quý Vân Phàm không nói gì.
“Cả hai đều là chiến lược gia, Tô Tần và Trương Nghi nổi tiếng khắp thiên hạ, cuối cùng lại để cho Thương Ưởng thống nhất thiên hạ Tần quốc.”
Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén, nhìn thẳng vào Quý Vân Phàm như có điều suy nghĩ: “Vì sao? Là vì Thương Ưởng có thể cắm rễ tại Tần quốc. Hắn có thể điều động tất cả tài nguyên của Tần quốc.”
Hắn nói đến đây là dừng, hai bên ngầm hiểu thay đổi đề tài.
Quý Vân Phàm hiển nhiên cũng là người thông minh. Sau khi hỏi thăm một số thông tin liên quan đến quỹ đầu tư tư nhân, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Nghe nói Tô tổng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, như vậy ngươi khống chế tài nguyên trong tay cực kỳ kiên cố phải không?”
Không đợi Tô Bình Nam lên tiếng, điện thoại của Quý Vân Phàm đã vang lên.
“Lão Quý, giúp ta một chuyện, rất gấp.”
Giọng nói trong điện thoại có chút già nua, mà điện thoại Quý Vân Phàm đang cầm lại là số điện thoại quan trọng nhất của hắn.