Tô An Tây thay đổi, trở nên trầm mặc, không còn dễ thân thiết, những ôn nhu lương thiện kia như đã biến mất vô tung vô ảnh trong vòng một đêm. Tuy tất cả mọi người nói xin lỗi nàng, đối xử với nàng tốt hơn nhưng nàng vĩnh viễn khóa chặt lòng mình.
Người ta nhanh chóng tra xét ra được một nữ sinh tên là Triệu Tĩnh, bạn cùng phòng của Tô An Tây. Trường học xử phạt nàng, mà Tô Bình Nam thì dùng thủ đoạn ác hơn, trực tiếp lấy chứng cứ khởi tố.
Triệu Tĩnh cảm thấy mình sắp xong đời, ánh mắt người bên ngoài nhìn nàng với tin đồn, đó là còn chưa nói tới áp lực lớn từ Tô Bình Nam. Trong một đêm, nàng tìm tới Tô An Tây.
"An Tây, ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta đi, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi có được không, chỉ cần ngươi tha cho ta lần này."
Triệu Tĩnh khóc rất thương tâm, nước mắt chảy dài.
Tô An Tây rất bình thản: "Tại sao? Ngươi không có tiền, ta cho ngươi mượn, ngươi khám bệnh ta giúp ngươi. Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Triệu Tĩnh lau nước mắt, nói: "Ta ghen ghét ngươi, ghen ghét ngươi xinh đẹp hơn ta, có tiền hơn ta, thậm chí nam sinh ta thích cũng yêu thầm ngươi, cho nên ta mới nhất thời xúc động, xin ngươi tha thứ cho ta, nói ca ca ngươi bỏ qua cho ta đi!"
Nói xong, Triệu Tĩnh quỳ xuống.
Tô An Tây khẽ gật đầu, nói: "Ta sẽ gọi điện thoại cho ca ca, ngươi đi về trước đi."
"Ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ? Ta biết là ngươi sẽ tha thứ cho ta mà, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi."
Triệu Tĩnh kích động nói năng lộn xộn, vừa bước vừa quay đầu lại cảm ơn Tô An Tây.
Tô An Tây nhìn bóng dáng Triệu Tĩnh đi xa, cười lạnh, bấm số điện thoại của Tô Bình Nam: "Nhị ca, nàng đi xin ta buông tha cho nàng."
Đầu dây bên kia không nghe ra được cảm xúc: "Ý của ngươi thế nào?"
Sắc mặt Tô An Tây có chút do dự, vẫn cắn răng nói: "Ta nghe ngươi."
Giọng Tô Bình Nam rất lạnh: "An Tây, chó cắn người, đánh chết mới tốt."
"Biết rồi ca, ta sẽ không khiến cho ngươi lo lắng, ta sẽ cố gắng học tập, học cho giỏi rồi giúp ngươi, ngươi quá cực khổ."
Tô An Tây nói xong lời cuối cùng, giọng lại có chút nghẹn ngào.
Tô Bình Nam cười to: "Nha đầu ngốc, suốt ngày đoán mò, biết rồi."
Người của Thiên Nam Hội đều bị kế hoạch ngân hàng của Tô Bình Nam kích thích, nhưng tất cả quan hệ của Thiên Nam Hội bắt đầu phát lực mà tiến triển vẫn chậm chạp như cũ. Lúc này, một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh đời sau tìm tới Tô Bình Nam, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam liên lạc với nhân vật nổi danh đời sau từ khi trùng sinh đến nay.
Anh em nhà họ Lưu của Tập đoàn Hi Vọng tỉnh Xuyên,.
Ở đời sau, Tập đoàn Hi Vọng cũng là cổ đông lớn nhất của ngân hàng tư nhân đầu tiên ở Hạ quốc. Khứu giác của bọn họ cực kỳ nhạy, khi biết được đám người ở Thiên Nam gan to bằng trời, muốn làm ngân hàng thì lập tức tìm tới cửa.
Bây giờ anh em nhà họ Lưu còn không có chia ra, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa quan hệ thông thiên. Lần này, người đến nhà bái phỏng là Lưu Vĩnh Hành nhà họ Lưu.
Vừa thấy mặt, Lưu Vĩnh Hành cũng bị độ trẻ tuổi của Tô Bình Nam làm cho chấn kinh.
Tô Bình Nam hiếm khi tự mình châm trà: "Lưu tổng tin tức linh thông, Bình Nam bội phục."
Lưu Vĩnh Hành mặt mũi chất phác, nhưng thủ đoạn cực kỳ cao minh, cách đối nhân xử thế cực kì lão luyện. Hắn đã thông qua con đường khác hiểu rõ Tô Bình Nam là ai, nhìn thấy Tô Bình Nam tự mình châm trà, có chút thụ sủng nhược kinh.
Hắn thông qua nguồn tin tức phân tích xác nhận được Tô Bình Nam là loại kiểu người thủ đoạn rất độc, tuyệt đối không thể nào chịu làm kẻ dưới. Thế mà lại như thế, chứng tỏ là chuyến này có hi vọng.
Lưu Vĩnh Hành hai tay cầm lấy nước trà, nói thẳng: "Bây giờ tất cả mọi người đều mò đá quá sông, nếu có cơ hội, Tập đoàn hi vọng muốn gia nhập Thiên Nam Hội."
"Được."
Tô Bình Nam đồng ý rất dứt khoát, hắn biết đời sau năng lượng của anh em nhà họ Lưu như thế nào.
"Ta sẽ đích thân làm người giới thiệu Tập đoàn hi vọng."
Đây là quy củ của Thiên Nam Hội, nếu có người mới vào hội thì chắc chắn phải có người đề cử, hơn nữa phải được một nửa thông qua.
Thiên Nam Hội là Tô Bình Nam thành lập, mặc dù không có nói rõ nhưng bây giờ Tô Bình Nam gần như là người có quyền phát biểu trong hội, cho nên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lưu Vĩnh Hành cũng không có ở lại lâu, thương lượng đại khái công việc xong thì đi, lúc gần đi nói: "Tô tổng, ta có thể nhìn ra hùng tâm tráng chí của ngươi, người ở Tấn Thương, Chiết Thương, Triều Sán. . . những người này năng lượng không nhỏ, chưa chắc sẽ nghe chúng ta, cái Thiên Nam Hội này rất tốt, rất không tệ, sau này phải giúp đỡ nhiều hơn, như vậy chúng ta mới có cơ hội."
Tô Bình Nam gật đầu, hắn hiểu tương lai thời đại bất động sản mở ra, chính là Thiên Nam Hội của hắn bắt đầu va chạm với những người này. Lưu Vĩnh Hành nói: "Hi vọng nội bộ tập đoàn sẽ phân liệt, đến lúc đó rất có thể ta sẽ giết vào Ma Đô, mong rằng đến lúc đó Tô tổng sẽ giúp ta."
Tô Bình Nam ánh mắt lấp lóe, ung dung nói: "Yên tâm, làm bạn của Cẩm Tú, ở đâu cũng sẽ không lỗ."
Hai người nhìn nhau cười to, rất có cảm giác tri kỷ.