Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1302 - Chương 1302. Phải Trả Mạng

Chương 1302. Phải trả mạng
Chương 1302. Phải trả mạng

Hai cái đùi dê, bát cháo và mấy chiếc bánh ngô đặt trên bàn ăn đã không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Bốn năm hán tử im lặng nhai nuốt, trong lều không có bất kỳ âm thanh gì.

"Lão Sẹo, chúng ta làm như vậy suýt xảy ra chuyện."

Báo tử uống một hớp rượu, nói với Mặt Sẹo ngồi ở chủ vị: "Bán những tấm da kia cũng đủ tiêu lần này. Chúng ta vẫn nên săn linh dương thì hơn, đại bàng không phải thứ chúng ta có thể động vào."

Mặt Sẹo im lặng dùng dao găm xẻo đùi dê, mãi lâu sau mới trả lời: "Một cân da Trát Tây chỉ trả tám mươi tệ, có khách hàng lớn ra giá ba trăm nghìn bắt đại bàng, nếu có chim non thì có thể trả năm trăm nghìn. Ngươi chọn cái nào?"

"Ta muốn liều mạng."

Báo tử thân hình vạm vỡ nhăn nhó nói: "Lão Hạng đã tuyên bố thanh trừ. Sẹo ca, ngươi biết thủ đoạn của hắn mà."

"Rặt một lũ nhát gan!"

Vẻ mặt Mặt Sẹo dữ tợn: "Hắn có súng, chúng ta không có à?"

Đột nhiên rèm cửa bị xốc lên.

Ba người đứng ở cửa.

Vóc dáng xêm xêm nhau, người đứng giữa có thân hình vạm vỡ. Nam nhân cầm đầu dùng chiếc khăn quàng cổ người Tạng thường dùng để che khuất nửa gương mặt, để lộ ánh mắt trống rỗng lạnh nhạt.

Mấy người Báo Tử, Mặt Sẹo nhìn chòng chọc đối phương. Hán tử trung niên cầm đầu thong dong cởi khăn ra, sau đó nói một câu với hai người còn lại: "Canh cửa."

Hai hán tử rất nghe lời, đứng ở của, súng săn trong tay chĩa vào mấy hán tử đang ngồi, nòng súng không hề di chuyển, vừa nhìn liền biết bọn hắn là kẻ giết người lão luyện.

"Ngươi nhận ra ta không?"

Nam nhân cầm đầu chỉ vào gương mặt đầy râu của mình và tự giới thiệu: "Ta là lão Hạng, lão Hạng chuyên săn ưng."

Mấy người vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ, lúc này đều giống như biến thành câm điếc. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ loáng thoáng nghe thấy gió lớn mang theo tiếng rít bên ngoài.

"Hạng ca, chuyện gì vậy?"

Mặt Sẹo gian nan nói: "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta nhớ là mình chưa từng mạo phạm ngươi."

Hạng Tiểu Bình nhìn đối phương, không nói gì mà chỉ cầm chiếc đùi dê trên bàn cơm lên rồi dùng miệng xé một miếng thịt nhai nuốt như chốn không người.

Bầu không khí vẫn nặng nề.

Hạng Tiểu Bình thong thả ăn thịt dê, sau đó bưng chén rượu lên ngửi, lộ vẻ hài lòng.

Sau đó hắn nói: "Đại bàng là của ta, các ngươi đừng tơ tưởng."

Hạng Tiểu Bình dùng ống tay áo lau miệng: "Mặt Sẹo, ta biết gần đây ngươi ló đầu ra. Ta đã nghe thấy những lời ngươi nói lúc nãy, ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích."

Khi nói hết mấy chữ cuối cùng, ánh mắt Hạng Tiểu Bình đã sắc bén như dao.

Hai mắt Mặt Sẹo co rụt, tay phải không kìm được siết lại, nhưng cuối cùng hắn không dám manh động bởi vì danh tiếng hung thần ác sát của đối phương, chỉ thở dài nói.

"Hạng ca, ta đền một ngón tay cho ngươi, về sau sẽ cút về buôn bán da."

Phập!

Một tiếng vang trầm đục.

Hạng Tiểu Bình rút lưỡi lê cài ở đùi ra, cắm xuống mặt bàn không còn nhìn ra màu sắc, sau đó nhìn đối phương chằm chằm bằng ánh mắt như sói.

"Cảm ơn Hạng ca ta để lại cho ngươi đường sống."

Mặt Sẹo cười thảm, tay trái đặt ngang, tay phải đột nhiên rút lưỡi lê lóe lên hàn quang ra, sau đó chém mạnh xuống.

Máu tươi văng ra.

Một ngón tay và máu đỏ, cùng với tiếng rên đau đớn của Mặt Sẹo làm cho bầu không khí trong căn phòng càng thêm lạnh lẽo.

Mấy người Mặt Sẹo lộ vẻ hoảng sợ và hối hận. Cả ba người bao gồm Hạng Tiểu Bình đều lộ vẻ coi thường, đó là sự coi thường tính mạng của người khác và tính mạng của chính mình.

"Lúc về mang đồ tốt cho lão Ba Đồ."

Hạng Tiểu Bình cầm lưỡi lê, lau lên quần áo: "Nếu có lần sau, ta sẽ không nể tình Ba Đồ nữa đâu."

Dứt lời hắn giơ tay nổ súng.

Pằng!

Báo Tử bị bắn vào đầu ngã xuống, chết không nhắm mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và khó tin. Đến chết hắn cũng không biết vì sao lão Hạng không thù không oán lại giết mình.

Mấy người Mặt Sẹo cũng ngây dại.

"Các ngươi giết linh dương, buôn bán da đều không liên quan đến ta. Tuần trước hắn giết một tài xế xe chở xăng đúng không?"

Hạng Tiểu Bình xoay người đi ra ngoài: "Không được giết người. Ai cũng được cha sinh mẹ dưỡng, phải trả mạng."

Ba người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Hai tiếng sau, ba chiếc Cherokee chạy vào Tiễn Đao Khẩu.

Ngay khi bước vào quán cơm, Mộ Dung Thanh Thanh nhíu mày nhìn vết bẩn đã biến thành màu đen trên mặt đất.

Nữ nhân không chê bẩn, lập tức ngồi xổm xuống, dùng ngón tay trắng như tuyết quẹt xuống mặt đất rồi đưa lên mũi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Mùi máu người."

Nữ nhân lạnh lùng lên tiếng: "Gọi ông chủ đến đây."

Lão Quý lưng còng đến rất nhanh.

"Các ngươi gọi gì? Đùi dê ba mươi lăm tệ, bánh ngô một tệ một cái, cháo cũng có, những cái khác không có."

"Ở đây vừa mới có người chết à?"

Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

"Ở đây thường xuyên có người chết, động vật chết. Nơi này mạng sống không đáng tiền."

Lão Quý trả lời, sau đó tiếp tục hỏi: "Ăn gì?"

"Có thể nói một chút không?"

Mộ Dung Thanh Thanh ném ra mấy tờ tiền: "Cho nửa con dê, nhiều bánh ngô chút, ba bát cháo nữa."

"Được."

Lão Quý nói: "Cơm xong ngay đây. Không nói được, nói ra thì quán cơm không kinh doanh được nữa, đây là quy củ."

Mộ Dung Thanh Thanh giơ tay ngăn cản Triệu Đàm và Cảnh Hùng Tử đã tiến lên một bước: "Ta biết quy củ, nhưng ta chỉ hỏi ngươi một chuyện. Nếu chuyện này liên quan đến lão Hạng, ngươi gật đầu thì số tiền này sẽ là của ngươi."

Nàng đặt một xấp tiền dày cộp ở trước mặt lão Quý: "Nếu không liên quan thì ngươi nói cho ta ít chuyện liên quan đến lão Hạng, tiền vẫn là của ngươi."

"Các ngươi tìm lão Hạng sao?"

Ánh mắt lão Quý nhìn mấy người hơi kỳ lạ.

Hắn là tay lõi đời ở khu đất hoang, nghe thấy rất nhiều chuyện liên quan đến đám lang tử.

Kẻ làm lang tử ai cũng bưu hãn. Mà trong đám lang tử này, kẻ ác nhất là lão Hạng không có ai biết họ tên đầy đủ.

Hết chương 1302.
Bình Luận (0)
Comment