Pằng! Pằng!
Thêm hai phát súng bắn cho thi thể không còn hơi thở nảy lên vài cái. Bấy giờ Johnny mới thỏa mãn thu súng. Khi hắn cất bước, Tiểu Eddie kéo tay hắn lại.
"Sao thế?"
Johnny thắc mắc.
"Nàng thì xử lý thế nào?"
Tiểu Eddie vừa hỏi vừa chỉ vào Jona ngồi trong góc run lẩy bẩy.
"Giữ kín miệng, nếu không ta sẽ tìm ngươi lấy mạng."
Johnny không định ra tay với nữ hài vô tội này. Huống chi ngày thường Jona đối xử với hắn và đám thiếu niên không tệ, chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
"Cảm ơn Johnny, cảm ơn!"
Nữ hài với đôi chân dài lộ ngoài không khí run lẩy bẩy. Nghe vậy nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ta tuyệt đối không nói gì cả, ta không nhìn thấy gì hết."
Pằng!
Tiếng súng cắt ngang lời cảm ơn của nữ hài. Nàng cúi đầu nhìn vết nhau trên ngực mình, vẻ mặt không tin.
Tiểu Eddie tiến lên vài bước, tiếp tục bóp cò bắn nữ hài.
Pằng!
Máu đỏ bắn ra. Dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt dữ tợn của thiếu niên mười bốn tuổi này hệt như ác quỷ.
"Nàng nhất định sẽ bán đứng chúng ta."
Tiểu Eddie nói với Johnny đang ngây người: "Mẹ ta nói số phận phải nắm trong tay mình. Tại sao chúng ta phải tin tưởng nàng?"
Johnny nuốt nước miếng: "Dù sao chúng ta cũng được xem là bạn bè."
"Không, bạn của ngươi chỉ có ta mà thôi, và bạn của ta cũng chỉ có ngươi."
Tiểu Eddie đáp: "Chúng ta không có người bạn nào khác."
Johnny vuốt mặt: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi giết đám Gage và Joshua thôi. Đây mới là việc chúng ta nên làm."
Hai thiếu niên nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Tô Bình Nam không biết rằng hiệu ứng hồ điệp của mình đã bắt đầu hiện ra. Chính vì Tô An Tây đến khiến cho chòm sao Song Tử Siena tiếng tăm lừng lẫy ở thời không kia bắt đầu con đường quật khởi của bọn hắn sớm một năm.
…
Thế giới này vĩnh viễn không thiếu kẻ điên.
Sáu vệ sĩ, hai tài xế, một trợ lý.
Đây là sự sắp xếp tiêu chuẩn cho việc xuất hành của Hà tiên sinh sau khi đến Hào Giang lần này. Trương Tử Hào vung tiền quả thật kinh người. Sau khi lặng lẽ bỏ ra một triệu, một người giúp việc đã làm việc cho Hà phủ ở Hào Giang mười năm cung cấp cho hắn hầu hết thông tin hắn muốn biết.
Thời gian và địa điểm của bữa tiệc hai ngày sau, cùng với mấy nhân vật quan trọng đến tham dự mà bọn hắn thuộc nằm lòng.
"Hai ngày sau chúng ta hành động."
Trương Tử Hào nhìn đoàn xe của Hà tiên sinh đi xa, nói với Diệp Kế Hoan và Quý Chính Hùng: "Bất kỳ kẻ nào bên dưới làm hỏng chuyện, lập tức tiễn bọn hắn đi gặp Diêm Vương."
Hai người gật đầu.
Trương Tử Hào châm thuốc lá: "Động vào Hà tiên sinh thì ở Cảng thành và Hào Giang, thậm chí cả đảo Mỹ Lệ sẽ không có nơi nào cho chúng ta sống yên ổn. Vì vậy phải một phát ăn no."
"So về mạng cứng." Diệp Kế Hoan tỏ vẻ xem thường: "Xem ai ác hơn ta."
Nhìn hai người hùng tâm bừng bừng, Quý Chính Hùng âm trầm vẫn luôn giữ im lặng, ánh mắt phức tạp.
…
Ở Siena trời đã sáng.
Tô An Tây ra ngoài trụ sở, lập tức trông thấy nam hài thanh tú dễ xấu hổ, cần được bảo vệ kia.
"Mẹ ngươi đỡ hơn chưa? Còn cần tiền không?"
Tô An Tây có vẻ khó xử, nhưng vẫn nói rất chân thành. Nàng không mang nhiều đô la lắm, nếu tiếp tục hỗ trợ thì phải nói với nhị ca, như vậy thì nàng rất khó xử.
Nhìn biểu cảm của Tô An Tây, Johnny nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân từ một người khác ngoài mẹ hắn. Điều này làm cho hắn vô cùng vui vẻ.
"Ngươi hiểu lầm rồi, tỷ tỷ."
Johnny trả lời bằng tiếng Hạ quốc trôi chảy.
Nói chuyện bằng tiếng Hạ quốc khiến hai người Tô An Tây và Johnny đều rất thoải mái, vì vậy bọn hắn vô thức hình thành sự ăn ý và thói quen nói chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ.
"Mẹ ta đỡ hơn nhiều rồi. Ta đã tìm được công việc, vì vậy ta đến để trả tiền ngươi."
Nói xong Johnny đưa tiền mặt được buộc thành bó cho Tô An Tây. Một bó dày.
Trong đó có rất ít tờ tiền mệnh giá lớn, thậm chí mười đô la cũng chỉ có mấy tờ ít ỏi.
Tô An Tây mỉm cười nhận lấy. Nữ hài không biết rằng thật ra ba trăm đô la này là toàn bộ tài sản lấy được từ bốn mạng người.
Bieber, Gage, Joshua và Lind.
Tất cả thành viên cốt cán của băng nhóm nhỏ đã được Johnny đổi tên thành Liên Hợp Hội đều chết trong tay thiếu niên này - người cần được bảo vệ trong mắt Tô An Tây.
"Tạm biệt! Nếu gặp phải chuyện gì thì ngươi có thể đến khu ổ chuột tìm ta. Cứ tìm thanh niên ở đó, bọn hắn đều biết ta ở đâu."
Sau khi nói xong, Johnny rời đi rất nhanh.
Không biết vì sao ánh mắt của Tô An Tây luôn làm cho hắn cảm thấy mình như trở lại hồi còn bé. Sự ấm áp ấy khiến hắn không cách nào thích ứng được, chỉ có thể vội vã rời đi.
Tô An Tây nhìn theo bóng lưng thiếu niên chạy đi. Trong lúc lơ đãng ánh mắt nàng dừng trên một tờ tiền trong tay. Ở góc đồng mười đô la mệnh giá lớn nhất trong đó có màu đỏ thẫm, trông hơi giống máu.
…
"Johnny, chúng ta cần nhiều vũ khí hơn, tại sao phải vội vàng trả lại nàng như thế?"
Tiểu Eddie chờ ở ven đường đến đón Johnny đang chạy băng băng: "Đám Bieber chết rồi, đám Marne khu Tam Nhai sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ chiếm địa bàn của chúng ta."
"Yên tâm đi. Ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."
Johnny nhìn người bạn tối qua biểu hiện còn điên cuồng hơn mình: "Hiện giờ đám đàn em của Bieber vẫn chưa chịu phục chúng ta, vì vậy chúng ta nhất định phải làm một chuyện lớn để củng cố địa vị của mình, đồng thời kiếm nhiều tiền hơn."
"Việc lớn gì?"
Tiểu Eddie biết Johnny rất thông minh, lập tức hưng phấn đến độ hai mắt lập tức tỏa sáng.
"Chỗ giáp khu nhà giàu có một cửa hàng vàng bạc đá quý, chúng ta đi cướp."
Johnny trả lời.
"Ngươi điên à? Động vào đó thì cớm sẽ giết chúng ta đấy."
Tiểu Eddie không ngốc, hắn biết dù đám người bọn hắn có chết bao nhiêu người, cảnh sát cũng không quan tâm. Nhưng nếu động đến khu nhà giàu thì cảnh sát chắc chắn không bỏ qua.