"Sai thì phải nhận."
Lộ Lộ xua tay với ba mẹ: "Tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, ta không muốn bày ra dáng vẻ ưu việt vì đã làm tiếp viên hàng không ở thành phố lớn để lừa người khác."
Nói xong nữ hài khẽ mỉm cười: "Ngươi cảm thấy mình còn có thể chấp nhận ta không?"
Lộ Lộ thẳng thắn như thế, sắc mặt Trương Chí biến thành màu gan heo. Hắn do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu.
"Vì vậy chúng ta không hợp nhau."
Lộ Lộ lấy một tấm danh thiếp đặc biệt được gói trong một tờ giấy ra: "Nhưng ngươi đã tìm việc giúp ta, còn giúp ba ta giải quyết phiền toái, ta đều biết. Ta có thể bồi thường cho ngươi."
Trương Chí nhìn đồ vật trong tay nữ hài. Hắn nghe ra thành ý của nàng, cũng biết năng lực của Diệp gia, cho nên hắn hiểu sự tự tin của nàng đến từ tấm danh thiếp kia.
Một tấm danh thiếp màu đen rất giản dị, bên trên chỉ có một dòng chữ và họ tên một người.
Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh. Tô Bình Nam.
Đây là thứ nam nhân tên Lục Viễn đưa cho Lộ Lộ sau hôm nàng gọi điện cho Tô Bình Nam.
Hắn không nói danh thiếp có tác dụng gì, chỉ nói cho nữ hài biết một việc: "Nam ca chỉ có ba tấm danh thiếp này. Hiện tại ngươi là người đầu tiên có nó." Có lẽ Trương Chí cảm thấy bị lừa, cũng có thể là thẹn quá hoá giận, hắn cười gằn: "Được lắm! Thật ra ta không muốn nói ra, dù sao hai nhà chúng ta cũng có giao tình, nhưng ngươi đã muốn phân rõ giới hạn thì ta sẽ nói."
Lộ Lộ gật đầu.
"Hiện tại ta là phó chủ nhiệm phòng Quy hoạch. Ngươi có thể đưa ta lên làm chủ nhiệm thì chúng ta xí xóa hết."
Trương Chí cắn răng nói.
"Được."
Lộ Lộ lấy điện thoại ra, nói với ba mẹ đang lộ vẻ mặt khó chịu: "Ba mẹ, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn sống vì chính mình chứ không phải vì các ngươi."
Dứt lời nữ hài bấm điện thoại.
“Tút tút!”
Cuộc gọi kết nối rất nhanh.
Đột nhiên Trương Chí phát hiện ra nữ hài tự nhiên phóng khoáng trong ấn tượng của hắn đã thay đổi. Nàng trở nên ngượng ngùng, thấp thỏm, thậm chí có hơi cẩn thận e dè.
"Ta là Tô Bình Nam, có chuyện gì mời nói."
Giọng nói của nam nhân ở đầu bên kia điện thoại rất trầm thấp nhưng đầy tự tin. Đây là cảm giác đầu tiên của Trương Chí.
Hắn là người khôn khéo, đương nhiên biết người bắt máy nhưng không hỏi đối phương là ai, trực tiếp hỏi chuyện gì chắc chắn là người rất tự tin.
"Lộ Lộ."
Giọng nữ hài nhỏ như mèo kêu.
"Ta nhận ra."
Tô Bình Nam nở nụ cười hiếm hoi: "Ngươi có khỏe không?"
"Khỏe rồi, có điều mấy vết sẹo không xóa sạch được, xấu lắm."
Lộ Lộ dịu dàng nói: "Ta muốn rời quê, nhưng ta nợ người ta ân tình. Ngươi có thể giúp ta được không?"
"Được."
Tô Bình Nam trả lời rất dứt khoát: "Chuyện gì?"
Lộ Lộ nghiêm túc thuật lại yêu cầu của Trương Chí, sau đó vẻ mặt thấp thỏm.
"Ta sẽ sai người xử lý."
Tô Bình Nam cười khẽ.
…
Hạ quốc vĩnh viễn là xã hội ân tình, ít nhất hiện tại là như thế.
Nhúng tay vào phòng Quy hoạch của một huyện nhỏ chưa tới hai nghìn người có khó không?
Đối với rất nhiều người mà nói, chuyện này rất khó. Nhưng với những người trong giới thì đơn giản như uống nước. Tô Bình Nam suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện cho Lưu Đại Tùng.
Tức thì mạng lưới quan hệ tầng tầng lớp lớp như mạng nhện của tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu vận hành.
Lưu Đại Tùng đã đi theo Quý Vân Phàm một thời gian, đối với ông chủ Quý chỉ có một chữ.
Phục.
Lưu Đại Tùng thật sự học được không ít thứ.
Mạng lưới quan hệ ấy à, linh hoạt khéo léo chỉ là công phu ngoài mặt, cảnh giới tư tưởng và kiên trì bền bỉ mới là vương đạo.
Đừng tưởng tặng quà, ăn uống là tạo dựng mạng lưới quan hệ. Muốn chu toàn mọi mặt thì nhất định phải có cảnh giới tư tưởng cao, phải hiểu rõ nhu cầu, tâm lý của xã hội và nhóm người thuộc các cấp bậc khác nhau.
Rất nhiều bạn bè của Quý Vân Phàm đều là hắn bỏ công thiết lập quan hệ trong thời gian dài. Khi kết giao cần tạo ấn tượng đáng tin cậy và hữu dụng trong lòng đối phương.
Tương lai rất nhiều chuyện sẽ nước chảy thành sông.
Ngươi tưởng những yếu tố này là đủ rồi à?
Sai! Làm những chuyện này không phải ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, mà nhất định phải kiên trì bền bỉ. Thể lực và tinh lực có thể theo kịp hay không là một điều kiện vô cùng quan trọng.
Nhìn Quý Vân Phàm viết lộ trình xe chằng chịt, lần đầu tiên Lưu Đại Tùng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Lỗ hổng mở ra từ chỗ một chủ nhiệm của bệnh viện Thịnh Kinh. Giết gà cần gì dùng đao mổ trâu.
Một phó khoa thăng chức hoàn toàn không cần đến mạng lưới quan hệ trực tiếp trong tay Quý Vân Phàm. Một vị bác sĩ khoa ngoại có quan hệ vô cùng thân thiết với lãnh đạo quan chức địa phương.
Sự việc lập tức trở nên đơn giản.
Thật ra chuyện này không hề phức tạp, nhưng một vòng tròn lớn như thế khiến người trong cuộc cảm thấy vô cùng chấn động.
Trương Chí ngây người.
Hắn cố gắng làm việc, bậc cha chú cũng tích cực mở đường cho hắn, nhưng hi vọng xa vời.
Dù sao hắn còn quá trẻ, lý lịch mỏng. Vậy mà nữ hài mình theo đuổi chỉ đưa cho một tấm danh thiếp đen, gọi một cuộc điện thoại là có thể dễ dàng hoàn thành kết quả mà hắn dự tính ba năm mới có thể đạt được?
Trương Chí không chỉ chấn động, mà còn sợ hãi. Người ở huyện nhỏ hay nói quá hoặc là suy đoán lung tung, thế mà vẫn tự nhận mình là chuyên gia.
Càng nghĩ càng sợ, Trương Chí mang theo quà cáp, chân thành đi cảm ơn ba mẹ của Lộ Lộ. Hắn cảm thấy may mắn vì mình hiền lành an phận, không rêu rao chuyện của Hạ Lộ nên vẫn giữ được chút giao tình.
Có điều sau ngày ấy, Trương Chí không gặp lại Hạ Lộ.