Cảnh sát chạy tới rất nhanh, là hai chiếc xe cảnh sát hạng nặng. Theo tiếng phanh xe chói tai, cửa sau mở ra, nhóm cảnh sát được võ trang đầy đủ lần lượt nhảy xuống.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
Thứ nhất, dù sao nơi này cũng cách khu nhà giàu không xa, nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, vụ cướp ác liệt như vậy, cảnh sát bắt buộc phải dốc hết sức lực.
Còn nữa, dạo này đám côn đồ xào lại bài, các vụ án xảy ra liên tiếp, vì vậy cảnh sát chuẩn bị rất đầy đủ.
"Hào ca, hai chiếc xe đột kích, tổng cộng bốn mươi hai cảnh sát mặc quân phục và bảy người mặc thường phục đã tới phố Kim. Xem ra kế hoạch của ngươi rất thành công."
Lương Hán Thụ, một hán tử gò má gầy dựa vào tầng hai của một tiệm trà, vừa híp mắt quan sát hiện trường vụ cướp giương cung bạt kiếm vừa gọi điện cho Trương Tử Hào.
"Biết rồi."
Trương Tử Hào nhìn dinh thự ba tầng màu trắng của Hà tiên sinh cách mấy trăm mét, lạnh lùng cúp điện thoại.
"Bên kia rất thuận lợi, đám người từ đại lục tới của các ngươi có thể trụ nửa tiếng không?"
Đại phú hào nói với Diệp Kế Hoan và Quý Chính Hùng: "Đám nhà giàu bên trong có ít nhất hai mươi vệ sĩ, chúng ta cần chừng ấy thời gian."
"Có thể."
"Không thành vấn đề."
Hai tên tội phạm còn lại đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đưa ra đáp án.
"Tốt lắm."
Trương Tử Hào nhìn mấy huynh đệ đi theo mình nhiều năm, tiếp tục nói: "Lần này khác những lần trước, chúng ta làm xong thì rửa tay gác kiếm. Không còn đường lui nữa rồi, dính máu hay không đều không quan trọng, kẻ nào phản kháng thì giết luôn."
Mọi người gật đầu.
Trương Tử Hào bấm số điện thoại nội tuyến của người giúp việc ở Hà phủ: "A Khánh tẩu, chúng ta đã đến, mở cửa đi."
Vua không ăn nói thận trọng thì sẽ mất đi sự ủng hộ của thần, thần nói chuyện nếu không thận trọng thì sẽ mất mạng.
Đến giờ phút này, mấy đả tử vòng ngoài mới biết rốt cuộc lần này đại phú hào muốn làm gì.
Mục tiêu của tên to gan làm liều này không phải một mình Hà tiên sinh, mà là bốn trùm sò ngành công nghiệp cờ bạc ở Hào Giang.
Hà tiên sinh, Tư Đồ Ngọc Liên, Lại Thị Vĩ, Dương Chước Hoa. Bốn người này lấy Hà tiên sinh làm đầu, hình thành mô hình Kim Tự Tháp chiếm 80% định mức của Hào Giang.
Lần này Băng Nha Câu và Ma La Bính đại chiến, người bên dưới đều muốn thượng vị. Bốn người này không muốn việc kinh doanh tiếp tục ảm đạm, cho nên mới có buổi tụ họp lần này.
Vậy là tạo cho ba tên tội phạm khét tiếng cơ hội tốt nhất.
Nhà cao cửa rộng, cổng sắt nặng nề.
Cửa hông bên trái mở ra, một nữ nhân trung niên mặc trang phục của người giúp việc sợ hãi gật đầu với Trương Tử Hào: "Hà tiên sinh ở tầng hai, bọn hắn đến cả rồi, tổng cộng chín vệ sĩ."
Trương Tử Hào vỗ vai nữ nhân, nhận túi xách trong tay Trần Trí Hạo rồi ném cho nàng: "Yên tâm đi, ta đến cầu tài, số tiền đã hứa sẽ không thiếu của ngươi một đồng. Mười phút trước ta đã đưa con trai ngươi về nhà. Bây giờ ngươi cầm tiền về nhà gặp nó đi, sau đó rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở về."
"Nhất định, nhất định, ta đi ngay đây."
Nữ nhân nhận túi, mở ra nhìn tiền mặt đầy ắp trong túi, run rẩy trả lời.
"Tạm biệt A Khánh tẩu."
Trương Tử Hào khẽ mỉm cười, nghiêng người nhường đường. Theo động tác của hắn, hơn hai mươi hán tử đồng loạt dạt sang hai bên.
"Cảm ơn ngươi, Trương tiên sinh."
A Khánh tẩu ra sức khom lưng cúi người. Túi xách trong tay nặng đến nỗi khiến nữ nhân bước lảo đảo.
Khi nữ nhân đi ngang qua Quý Chính Hùng, tên tội phạm độc hành này giơ tay.
Máu phun ra!
Quý Chính Hùng có một con dao, không dài, hẳn là dùng loại dao cứng cắt giấy rèn thành, có độ cong kỳ lạ, cực kỳ sắc bén, thậm chí lưỡi dao còn có răng cưa.
Lúc này, chính con dao đó đã cắt cổ A Khánh tẩu.
Sắc mặt Quý Chính Hùng không chút biểu cảm, một tay bịt kín miệng của nữ nhân, tay còn lại giữ chặt cơ thể của nàng, mặc cho nữ nhân giãy dụa như một con cá vừa vớt lên bờ.
Mấy chục giây sau, cơ thể nữ nhân hoàn toàn mềm nhũn. Trương Tử Hào nãy giờ không lên tiếng nhìn thoáng qua Quý Chính Hùng, ánh mắt có chút bất mãn.
“Nữ nhân làm việc ở Hà gia hai mươi năm, nói phản bội liền phản bội, ngươi xác định nàng sẽ không bán đứng ngươi?”
Quý Chính Hùng lên tiếng.
Trương Tử Hào lắc đầu, không trả lời. Hắn nhìn qua A Khánh tẩu đã không còn hơi thở: “Ta không nói sẽ không giết ngươi, nhưng ta nhất định đưa tiền cho con của ngươi.”
Nói xong, nam nhân là người đầu tiên rời đi.
“Hiện tại người của hai phân cục gần đây đều đã đi trợ giúp, đoán chừng chúng ta có hai mươi phút, nhớ tốc chiến tốc thắng.”
Nam nhân nghiêm túc lên tiếng: “Các ngươi đều nhớ kỹ ảnh chụp, ngoại trừ bốn vị đại gia nhiều tiền, những người còn lại chỉ cần phản kháng là nổ súng. Cái chúng ta cần là thời gian.”
Trương Tử Hào nói xong, tất cả mọi người đều bắt đầu lấy ra vũ khí, nối đuôi nhau đi vào.
“Các ngươi là…”
Lâm thúc là một người làm ở Hạ phủ, luôn phụ trách công việc gác cổng. Khi nhìn thấy một đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đầu tiên hắn kinh ngạc, sau đó lập tức đứng dậy đi cản.
Pằng!
Tiếng súng trầm muộn vang lên, viên đạn ghim thẳng vào yết hầu Lâm thúc. Trương Tử Hào cố ý bỏ ra nhiều tiền để mua mấy cái ống giảm thanh. Lâm thúc còn chưa kịp phản ứng đã quay người ngã xuống đất.
Những người khác cũng không dừng lại. Giết chóc chính thức bắt đầu.
…
Cùng lúc này.
Trên con đường Hào Giang Kim Điếm cách thự trên núi mấy cây số đã trở nên hỗn loạn.
Đạn rít không ngừng khiến tất cả người đi đường nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi bò về phía khu vực an toàn như ốc sên.
A Phúc xui xẻo nằm trên mặt đất như một con chó chết, nhìn những viên đạn bắn ra, hắn không thể tin vào mắt mình.
Mình đang ở trên chiến trường sao?
Không chỉ hắn, ngay cả cảnh sát cũng ngây người, hoàn toàn chấn động.
Dù sao nơi này cũng chỉ là một nơi nhỏ bé ở Hào Giang, từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện điên cuồng như thế này.