Trong lúc mọi người đang nghiên cứu cách đối phó với Phi Cơ, Lam tiên sinh đã ra tay.
Không phải Lam Quỳnh Anh không thể nhẫn nhịn một thời gian, mà bởi vì buổi sáng tin tức nàng thất đức, mưu sát con trưởng của vợ cả đã bay đầy trời.
Sau đó, nàng nhận được cuộc gọi từ Hoắc tiên sinh.
Hoắc tiên sinh gọi điện tỏ ý từ chối ý kiến nàng thu mua 37% cổ phần trong tay đối phương, đã có người mua với giá cao hơn.
"Ta lấy số cổ phần này không phải vì kiếm tiền."
Hoắc tiên sinh nói rất thẳng thắn: "Năm đó ta vào Hào Giang đã hứa hẹn làm chút chuyện cho mọi người. Nếu bây giờ ta bán cho ngươi, ta rất lo tương lai Úc Ngu sẽ đi lên con đường giống như tập đoàn Kim Sa."
Lam tiên sinh tin tưởng lời giải thích này.
Hiện tại tài phú của Hoắc gia đã đủ để bọn hắn không đặt tiền lên đầu. Mà chuyện năm xưa là Hà gia lợi dụng Hoắc gia chiếm phần lớn, điểm này không thể nghi ngờ. Vì vậy nữ nhân không năn nỉ nữa.
Nhưng tại sao Hoắc tiên sinh lại đột nhiên thay đổi thái độ, Lam Quỳnh Anh cảm thấy chắc chắn là tin lá cải rợp trời đã ảnh hưởng phần nào.
Do đó, Thượng Hải Tử phải chết.
Hà bá nói rất đúng, đổi một con chó nghe lời lên thượng vị, về sau loại tin tức này vẫn còn nhằm vào mình thì nàng tuyệt đối không tha thứ.
…
"Những ông chủ ở Tĩnh Châu uống giỏi thật đấy."
Thượng Hải Tử day thái dương vẫn còn nhức nhối, được đàn em vây quanh đi vào tiệm bún lòng.
"Lão đại, chuyện địa bàn phải làm sao đây?"
Ngựa đầu đàn Cường Dã đã nhận được tin tức: "Hiện tại các băng nhóm đều nói chúng ta làm mất mặt Thập Tứ Thủy, đám đàn em cái gì cũng nói."
"Ngu ngốc!"
Thượng Hải Tử cười gằn: "Ngươi có biết vì chuyện này ta đã nhẫn nhịn bao lâu rồi không? Ngươi tưởng mấy ông chủ mỏ kia đều là kẻ ngu à?"
Hắn thở dài.
Quả thật hiện giờ hắn cưỡi hổ khó xuống, nhưng ai mà biết được hắn đã lên kế hoạch lâu như vậy, những người đó lại đột nhiên đến Hào Giang?
Một bên chỉ là công ty tài chính ma, một bên là hai trăm triệu.
Chọn thế nào?
Có quỷ mới biết liệu mình có vào đồn cảnh sát vì chuyện này hay không. Nhỡ đâu làm chậm trễ các đại gia nội địa này, ai mà biết được lần sau có cơ hội tốt như vậy hay không.
Địa bàn?
Cái rắm!
Hiện tại trong giang hồ ai ai cũng chỉ nhận tiền, mấy thứ phù phiếm này thì có tác dụng gì? Chỉ có mấy lão khốn kiếp từng ôm ấp huy hoàng mới luôn miệng nói đến quy tắc cũ gì đó.
Xuất thân và hoàn cảnh khiến Thượng Hải Tử không nhận thức được hắn đã mất đi cái gì. Trong lòng hắn, sự mất tích của Hà tiên sinh dẫn tới hắn không còn nghe lời và e sợ Hà gia như lúc trước.
Huống chi hắn cho rằng Hà gia chiến càng dữ dội càng tốt, có khi hắn còn có thể ốc mò cò xơi. Về phần vị trí bang chủ Thập Tứ Thủy, ngẫm lại thì đám kiệt ngạo kia không nghe lời đại ca, Thượng Hải Tử cảm thấy không đáng.
Tiếng mô tô càng lúc càng gần khiến Thượng Hải Tử nhíu mày, vì cả đêm không ngủ nên đầu óc hắn vang ong ong.
"Khốn kiếp, mới sáng ra đã chạy nhanh như vậy để đi đầu thai à!"
Thượng Hải Tử chửi oang oang, thế rồi đột nhiên phát hiện thấy có gì đó bất thường, bởi vì tiếng mô tô ập thẳng tới quán bán đồ ăn sáng ngon nghẻ này.
Choang!
Tiếng kính vỡ lanh lảnh khiến mọi người trong quán hoảng sợ, vội vàng tìm nơi ẩn núp mà mình cho là an toàn nhất.
Sau khi hai chiếc xe mô tô tông vỡ cửa kính, mấy tay súng đội mũ bảo hiểm không chút do dự xông thẳng tới mục tiêu mà mình đã quan sát từ lâu, đồng thời ra tay.
Pằng pằng pằng!
Thượng Hải Tử lập tức ngã xuống, tay vẫn còn cầm một đôi đũa.
Tay súng dứt khoát xoay người rời đi, hiển nhiên rất tự tin với khả năng bắn súng của mình.
Ba phát chuẩn không cần chỉnh, bắn trúng vị trí lồng ngực, tất nhiên là không thoát khỏi cái chết. Cả quá trình không tới năm phút, chỉ để lại một đám người qua đường sợ hãi và mấy tên thuộc hạ gào khóc đứt ruột đứt gan.
…
"Thượng Hải Tử đã bị giết ở Hào Giang."
Cảng thành cách Hào Giang không xa, hai mươi phút sau báo chí còn chưa đưa tin, tin tức đã truyền tới tai Phi Cơ.
Thượng Hải Tử đối nhân xử thế khéo léo, người bình thường sẽ không ra tay độc ác như vậy. Kết quả này khiến rất nhiều người cho rằng Phi Cơ đuổi cùng giết tận.
Vì vậy Minh Vương còn cố ý gọi điện thoại tới: "Làm mạnh tay đấy! Đã cắm cờ ở địa bàn mà vẫn còn đòi mạng. Muốn nuốt Thập Tứ Thủy mà quá tham lam thì dễ xảy ra chuyện."
"Ta giết hắn không cần phí công chạy tới Hào Giang."
Phi Cơ mỉm cười trả lời: "Để lập uy, ta sẽ quang minh chính đại chém hắn."
Minh Vương im lặng vài phút: "Nhưng hiện tại Thập Tứ Thủy đổ tội lên đầu ngươi, nhất định sẽ phản công. Có cần ta giúp một tay không?"
Hào Mã Bang định nhập cuộc sao?
Phi Cơ nghi ngờ, mà Rebecca ở bên cạnh lại hiểu rõ. Chẳng qua là Minh Vương cảm thấy Hòa Ký phong sinh thủy khởi, định nhập cuộc để thắt chặt quan hệ mà thôi.
Nữ nhân gật đầu với Phi Cơ.
Phi Cơ lập tức cười to: "Minh Vương ca muốn giúp đỡ, vậy thì chúng ta cùng nhau làm một trận, địa bàn mỗi người một nửa."
Câu trả lời của Minh Vương nằm ngoài dự đoán của Rebecca.
"Ngươi lấy địa bàn, có lợi ích chân chính thì đừng quên Hào Mã Bang là được."
Từ câu nói này, Rebecca đã biết mục đích của Minh Vương.
Ở niên đại điên cuồng cuối cùng này, không phải là Hào Mã Bang không tăm tia ngành công nghiệp cờ bạc.
Chỉ thị của Tô Bình Nam tới rất nhanh: "Lam Quỳnh Anh đã bắt đầu ra chiêu, Thập Tứ K kẻ nào thượng vị thì đánh kẻ đó, đánh tới khi Hà gia không có cách nào kết thúc."
"Vâng."
Ánh mắt Phi Cơ hung ác như sói.