“Trư Nữ, khuya ngày hôm trước ngươi theo dõi Phi Cơ, hắn có gì khác thường không? Có gặp ai không?”
Trong phòng họp lầu sáu của CIB, Hoàng Văn Chính lên tiếng hỏi thăm Từ Tử San đầu tiên.
Nữ hài đứng dậy: “Ta và Ly Miêu vẫn theo dõi bên ngoài. Phi Cơ ở trong nhà không có ra ngoài, hơn nữa không có bất kỳ người nào của băng đảng ra vào.”
“Có điểm nào đáng ngờ mà Trư Nữ không không phát hiện hay không?”
Hoàng Văn Chính chuyển sang nhìn Ly Miêu. Ly Miêu lắc đầu.
Tin tức này làm cho nam nhân hơi nghi hoặc.
Trên giang hồ đồn rằng Hồng Hán Nghĩa chết trong tay Hoa Hỉ, hắn đã cảm thấy hoài nghi chuyện này. Hắn biết rất rõ Hoa Hỉ, tính tình nóng nảy, hiếu thắng nhưng cực kỳ trọng nghĩa.
Huống chi, trong chuyện này chỉ có Phi Cơ là ngườ lớn nhất. Cho nên, hắn cho rằng tin tức rất có thể là quả bom khói. Mấy chuyện giết người này không thể nói qua điện thoại một cách rõ ràng được, nhất định phải lên kế hoạch chu đáo.
Không ai xuất hiện khiến hiềm nghi của Phi Cơ được rửa sạch hơn phân nửa.
Chẳng lẽ không phải hắn?
Vừa suy nghĩ, nam nhân vừa nói: “Hôm mưa to, sếp Lương đã chết. Tai nạn xe cộ, vết tích tại hiện trường không cách nào phân biệt được. Mọi người đều cho rằng đó là một vụ tai nạn.”
Hoàng Văn Chính dừng lại một chút, giọng điệu lạnh xuống: “Hơn nữa, ta cho rằng đây là một vụ mưu sát hoàn mỹ.”
“Thời gian và địa điểm hoàn hảo, không có nhân chứng nào cho vụ tai nạn.”
Hoàng Văn Chính ngả người ra sau: “Ta đã báo cáo với cấp trên, nửa tháng tới tổ các ngươi không cần làm gì, chỉ cần giám sát Phi Cơ cho ta.”
Sắc mặt nam nhân trở nên hung ác.
Bây giờ, hắn không thể tiếp tục điều tra vụ tai nạn của sếp Lương, nhưng chỉ cần giám sát Phi Cơ chặt chẽ, hắn chắc chắn Lương Văn Xương có thể mỉm cười nơi chín suối.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc. Hoàng Văn Chính hiểu rõ đạo lý này.
…
Trong lúc Hoàng Văn Chính đang mài dao xoàn xoạt, Kê Cước Hắc bấm điện thoại gọi cho Phi Cơ.
“Phi Cơ ca, Teddy chết rồi.”
Mỉm cười trước khi nói bất cứ điều gì là cách chào hỏi thông thường của Kê Cước Hắc. Hắn cười khan vài tiếng rồi mới nói ra mục đích của mình.
“Phi Cơ ca, ta có hai trăm anh em đi theo mình. Ngươi có thể ra cái giá bao nhiêu cho ta?”
Đổi chủ.
Mặc dù Kê Cước Hắc không nói rõ hai chữ này nhưng mục đích rõ rành rành.
“Hai mươi triệu hoa hồng.”
Phi Cơ cười to. Hắn biết cuộc điện thoại này là khởi đầu cho sự sụp đổ của Thập Tứ Thủy.
“Địa bàn cũ vẫn thuộc về ngươi, trong vòng hai năm không cần nộp phí. Ta sẽ mở một lỗ hổng khác cho ngươi tiến vào ngành công nghiệp đổi tiền.”
“Thành giao.”
Giọng điệu Kê Cước Hắc vô cùng nghiêm túc: “Ta hiểu quy củ. Thời gian sắp tới mong được chiếu cố nhiều hơn, Phi Cơ ca.”
“Được, ta mở cửa chào đón ngươi.”
Phi Cơ cúp điện thoại.
…
Tốc độ truyền tin tức trên giang hồ có thể so với mấy tờ báo lá cải.
Chỉ trong nửa giờ, mọi người đều biết tin tức Kê Cước Hắc của Thập Tứ Thủy đầu quân cho Hòa Ký. Tất cả mọi người đều chờ xem phản ứng của thế hệ trước Thập Tứ Thủy như thế nào.
“Hai ngày qua, ngay cả tạp chí Next Magazine cũng đưa mấy tin tức ngớ ngẩn về bà hai Hà gia. Bây giờ, bọn hắn lại có hình ảnh Lam tiên sinh gặp gỡ Trương Tử Hào. Lượng tiêu thụ của tờ báo nhất định sẽ rất tốt.”
Bên trong khách sạn Peninsula, Tô Bình Nam vừa đánh quyền xong mỉm cười nhìn tờ báo Rebecca đưa đến. Lật xem vài trang, hắn tiện tay ném sang một bên.
Thế cục đã bày ra. Với thân phận và bối cảnh của Lam tiên sinh, Tô Bình Nam sẽ ép Lam tiên sinh phạm sai lầm.
Lam tiên sinh ở ngoài sáng, tập đoàn Cẩm Tú ẩn núp như một con rắn hổ mang ở một nơi bí mật gần đó, chờ đợi một kích trí mạng.
“Đúng là bán không tệ, đã bán hết.”
Rebecca đưa cho Tô Bình Nam một chiếc khăn mặt, ánh mắt chỉ toàn là sự sùng bái.
Nàng tìm người gửi mấy tấm ảnh chụp cho các tờ báo.
Nhưng sức lực và nguồn tài chính bỏ ra cho bức ảnh nhỏ này nằm ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường.
Người của tập đoàn Cẩm Tú rất nhiều.
“Những tờ báo này không sợ bị thưa kiện sao?”
Tô Bình Nam lau mồ hôi: “Không có Thập Tứ Thủy làm cái bô cho Hà gia, Lam tiên sinh không khống chế được truyền thông đâu.”
“Miệng nhiều người xói chảy vàng.”
Tô Bình Nam cười giễu: “Lời đồn truyền một ngàn lần sẽ biến thành chân lý. Lam tiên sinh nhất định sẽ nâng đỡ một người khác. Điều này cần rất nhiều tiền.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu của Tô Bình Nam càng lúc càng lạnh lùng: “Bảo Phi Cơ tăng thêm tiền hoa hồng, ép Lam Quỳnh Anh mạnh hơn.”
“Vâng.”
Rebecca khom người.
“Nếu Nobel Harro vẫn chưa có tin tức, ngươi nên đến tìm hắn. Người thừa kế của tập đoàn Harro này quá mềm yếu và bất lực.”
Tô Bình Nam làm việc càng lúc càng lão luyện và chặt chẽ.
Hắn muốn nhờ tập đoàn Harro lấy được một số chứng cứ giữa Lam tiên sinh và quân đội Indonesia.
Nam nhân đã vô tình bện xong một tấm lưới lớn. Đối tượng đi săn là ngành công nghiệp cờ bạc của Hà gia.
“Không thể xem thường mạng lưới quan hệ của Lam tiên sinh.”
Biểu hiện của Rebecca trở nên nghiêm túc: “Ta sợ đám người nước ngoài kia sẽ tiếp tục chống đỡ cho nàng.”
“Giết một răn trăm, đổi trắng thay đen.”
Tô Bình Nam cười lạnh: “Tên tội phạm gánh tội thay bỏ vợ bỏ con ngồi tù tám năm, không cách nào ra ngoài hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ngươi hiểu phải làm như thế nào chứ?”
“Ta hiểu.”
Rebecca gật đầu.
“Mấy chuyện này cứ để Lương thái thái đi tìm Phi Cơ, để Phi Cơ làm đao cho nàng, chúng ta không cần lộ diện.”
Tô Bình Nam khôi phục biểu hiện lạnh nhạt: “Chỉ có như vậy, khi bà cả Hà gia xuất hiện, chúng ta mới tối đa hóa lợi ích được.”