Johnny cũng hung ác độc địa như anh họ Potato Bieber của hắn, nhưng có tầm nhìn lâu dài hơn nhiều. Hơn nữa, năng lực hành động của Tiểu Eddie vô cùng mạnh mẽ.
Sau mấy trận chiến ác liệt, hai người đã có thế lực không nhỏ.
Nhưng đã đến thời kỳ chững lại.
Bọn hắn đã đối đầu với Ricky tóc đỏ nắm quyền buôn bán hàng trắng, đối phương binh hùng tướng mạnh hơn mấy băng nhóm kiếm sống bằng nghề cướp giật nhiều.
Hai bên đánh mấy trận giằng co, một câu nói của Tô An Tây khiến Johnny và Eddie bừng tỉnh.
Lúc đó Tô An Tây ở đang ở trong bệnh viện hướng dẫn hồi sức cho mẹ của Johnny.
"Dạo này làm việc với mấy người bạn, chúng ta không đủ nhân lực."
Johnny không muốn để lộ mặt xấu của mình trước mặt Tô An Tây, vì vậy nói không rõ ràng.
"Có nhiều trẻ em không có việc làm, ngươi có thể dùng bọn hắn mà. Như vậy bọn hắn cũng có chút thu nhập phụ giúp gia đình."
Tô An Tây cứ tưởng là chuyện cần sức lao động, đối tượng đầu tiên nàng nghĩ đến là đám trẻ con suy dinh dưỡng chạy lung tung đầy đường.
Nữ hài cảm thấy mặc dù những đứa bé này không hỗ trợ được bao nhiêu, nhưng có chút việc để làm có thể giúp bọn hắn ăn ngon một chút.
Hai mắt Eddie sáng ngời, hắn gật đầu với Johnny.
"Ở quốc gia đầy xương rồng ấy, tuyệt đối đừng coi thường đám nít tranh trông có vẻ ngây thơ.
Bởi vì ngươi không biết lúc nào thì bọn hắn sẽ đâm sau lưng ngươi."
Mười năm sau, đây là câu nói đầu tiên trong khóa đào tạo khi một tổ chức đặc thù nào đó của Tinh Điều quốc phái nhân viên đến Mexico.
Không ai ngờ rằng nguyên nhân là do một câu nói vui vẻ của một nữ hài hiền lành trong bệnh viện.
…
Đối với trẻ con ở khu ổ chuột, trộm cướp không phải kỹ năng xa lạ gì.
Sau khi bảy tám đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi nhóm Martin dùng biện pháp cũ, sai Elena nhỏ nhất dụ ông chủ tiệm bánh mì ra ngoài, bọn hắn lập tức xông vào trong tiệm như một đám côn trùng.
"Lấy thôi!"
Trong đầu mọi người tràn đầy chữ này.
Khi mỗi người đều hai tay ôm đầy đồ, một tiếng súng vang lên khiến tất cả sững sờ.
"Ta đã nói rồi, không được trộm cướp ở địa bàn của ta."
Johnny nổi tiếng hung ác gần đây cười gằn xuất hiện ở cửa, khẩu súng trong tay chỉ vào đầu mấy người: "Các ngươi to gan thật đấy, dám làm trái lời dặn của ta."
Đám Martin lập tức tái mét mặt mày.
"Bỏ đồ xuống. Có muốn kiếm tiền không?"
Ngoài dự đoán của mấy đứa trẻ, Johnny không bóp cò mà cười tủm tỉm hỏi một câu hết sức khó tin.
"Đương nhiên là muốn."
Câu trả lời giống nhau như đúc.
“Có dám giết người không?”
Johnny và Eddie chỉ huy lũ trẻ đặt bánh mì về chỗ cũ, ngó lơ ông chủ chạy về cảm ơn rối rít, dẫn theo mấy đứa trẻ đi đến con ngõ nhỏ gần đó.
Câu nói đầu tiên của Johnny khiến lũ trẻ ngơ ngác nhìn nhau.
"Dám giết người thì theo ta."
Khuôn mặt hiền lành khi đối diện với Tô An Tây giờ đây trở nên hung ác.
"Đi theo ta, ta sẽ tặng các ngươi một đôi giày Nike, mỗi ngày một ổ bánh mì và một chai Cocacola."
Martin giơ tay lên như hồi đi học.
"Johnny, ta dám."
Johnny vỗ đầu đối phương: "Phải gọi ta là Johnny tiên sinh." Thiếu niên mười bảy tuổi này chỉ vào một cảnh sát đang đi tuần ở góc phố rồi nhét vũ khí của mình vào tay Martin.
"Nhìn thấy tên kia không? Ngươi qua đó tìm cớ tiếp cận hắn, sau đó giết chết hắn."
Tên cảnh sát này bị Ricky tóc đỏ mua chuộc, thiếu niên đã muốn giết hắn từ lâu.
"Được, Johnny tiên sinh."
Martin gật đầu, sau đó đi ra ngõ nhỏ.
Năm phút sau, tiếng súng vang lên.
Đêm ấy, ba của Martin uống say mèm không phát hiện ra đứa con trai nhỏ nhất của mình đi một đôi giày thể thao màu trắng mới tinh.
Logo Nike màu đen bên trên vô cùng bắt mắt.
Có đôi khi mạng người rẻ mạt như vậy đó, thế nên tư bản mới trở thành thượng đế.
…
Một đôi giày Nike, một chai Cocacola. Hai đồ vật hết sức bình thường này lại mở ra cánh cửa địa ngục.
Ai mà ngờ được Ricky tóc đỏ lại chết trong tay một thiếu niên mười hai tuổi kia chứ.
Khi Ricky tóc đỏ dẫn theo vài người tụ tập chào hàng bên ngoài như thường lệ, một đứa trẻ bán nước ngọt nhân lúc hắn không chú ý đã bắn trúng tim hắn.
Mất mạng tại chỗ.
Cuộc chém giết trong khu ổ chuột vẫn tiếp diễn.
Theo địa bàn càng ngày càng lớn, thủ pháp của chòm sao Song Tử đang quật khởi ngày càng càng hung ác. Kẻ kế tiếp là Bill tàn bạo chết trong phòng ngủ của bạn gái mình. Tiếp nữa là bò điên Harry bị người ta bắn thành tổ ong vò vẽ ở đầu đường.
Trong thời gian này, tiếng súng liên tục vang lên trong đêm. Buổi tối ngày ấy tất cả trở nên yên tĩnh, từ đó cả khu ổ chuột gần như trở thành thiên hạ của Johnny.
Lúc đó thiếu niên này còn chưa đầy mười tám tuổi.
…
Cuối cùng Trịnh Chi Phong cũng tỉnh lại, trước mắt hắn là một màu trắng tinh.
"Mình chưa chết ư?"
Trịnh Chi Phong vẫn còn sợ hãi.
Trong thời khắc sinh tử ai mà chẳng sợ hãi, huống chi Trịnh Chi Phong chỉ là người bình thường chưa từng đánh nhau với ai, chưa gặp tình cảnh này bao giờ, hắn sợ vỡ mật.
"Tất nhiên là ngươi chưa chết, ta lại không phải ma."
Bác sĩ vẫn luôn quan sát số liệu trên thiết bị đã đi tới, vạch mắt hắn ra rồi nghiêm túc quơ tay trước mặt hắn. Sau khi hỏi mấy câu, bác sĩ nói: "Ngươi may mắn đấy, bởi vì thời gian thiếu oxy không dài nên não bộ không bị tổn thương nghiêm trọng."
Nói xong bác sĩ phớt lờ câu hỏi của Trịnh Chi Phong, đi thẳng ra ngoài. Trong phòng bệnh vắng vẻ chỉ còn lại một mình Trịnh Chi Phong lẻ loi.
"Này, có ai không? Các ngươi nhận tiền thuế của nhân dân, có trách nhiệm chút được không?"
Môi trường quá yên tĩnh khiến Trịnh Chi Phong hoảng loạn, nam nhân không ngừng la hét cho yên lòng.
Không ai đáp lại.