Tô Bình Nam đoán rất chuẩn.
Có Tô răng hô, những gì phát sinh ở Tân Ký gần như không thể qua mắt Lâm Hiệp Khách.
Hiện tại, Lâm Hiệp Khách đang ở nhà một nữ tiếp viên của Tô răng hô. Sau khi nghe toàn bộ tin tức mà mình cần, nam nhân im lặng.
Thất bại lần trước cùng hai năm phiêu bạt đủ để Lâm Hiệp Khách nóng nảy biến thành một người khác.
Hắn hiểu mình chỉ có một cơ hội. Cho nên lần này hắn nhất định phải cẩn thận.
Hạng Thất âm tàn, Phi Cơ độc ác.
Hắn kẹp giữa hai người, nhất định phải lấy hạt dẻ trong lò lửa mới có hy vọng lật bàn.
Vì thế, hắn từ chối sự sắp xếp của Hòa Ký, dự định thăm dò trước tình huống cho rõ ràng rồi mới hành động. Thậm chí hắn còn không đi tìm nữ nhân đã cho hắn đội nón xanh tính sổ trước.
Điều này chứng tỏ hắn có thể nhẫn nhịn.
….
“Lâm ca, có cần đánh lại hay không?”
“Lão đại, khi nào thì giương cờ?”
“Đại ca, tại sao chúng ta lại phải ở đây? Không phải đám gia hỏa Hòa Ký đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi cho chúng ta sao?”
Tô răng hô phấn khích đến mức như biến thành một đứa bé hiếu kỳ, đưa ra đủ mọi câu hỏi.
Lâm Hiệp Khách không phấn khích như Tô răng hô, ngược lại cảm thấy nặng nề.
Hắn biết Hòa Ký đón hắn là vì cái gì.
Chính là muốn gây ra nội đấu trong Tân Ký, mượn tay hắn đẩy ngã Hạng Thất, Hòa Ký một nhà độc đại.
Phi Cơ đồng ý cho mượn binh, đồng thời cũng đồng ý bỏ tiền. Nhưng đối phương lại đưa ra một điều kiện khiến cho Lâm Hiệp Khách không thể nào chấp nhận được.
Phi Cơ muốn cổ phần của những sản nghiệp mà Tân Ký đã tẩy trắng.
Thiên hạ Hạng gia do Lâm gia đánh chiếm cho.
Lâm gia đã lập công cho Hạng gia. Nếu không có được danh, đồng thời băng đảng vĩnh viễn thuộc về Hạng gia, vậy thì chỉ có thể cho lợi.
Cho nên, Lâm Hiệp Khách có rất nhiều cổ phần trong những sản nghiệp này của Hạng gia. Mặc dù hắn không có quá nhiều quyền lợi, nhưng tiền hoa hồng được chia hàng năm cũng đủ cho Lâm gia phú quý cả đời.
“A Tô, ngươi có tiếp viên nào làm việc ở địa bàn của Phó Thế Long không? Ngươi giúp ta hẹn hắn gặp mặt một lần.”
Mặc dù trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người nhưng Lâm Hiệp Khách vẫn nhỏ giọng nói: “Đừng để bất cứ kẻ nào biết được, bao gồm mấy tên gia hỏa của Hòa Ký.”
…
“Lâm Hiệp Khách hẹn Phó Thế Long gặp mặt?”
Lâm Hiệp Khách không ngờ sau khi Tô răng hô bước ra cửa, người đầu tiên hắn gọi là Lữ Tư Kiệt.
Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tư Kiệt báo cáo lại tình huống cho Rebecca và Phi Cơ: “Có vẻ như Lâm Hiệp Khách không muốn có quan hệ mờ ám với Hòa Ký chúng ta.”
“Rất nhiều chuyện không phải do hắn.”
Rebecca nhìn không lộ ra vui buồn nhưng khi nói chuyện, sát ý lại phát ra: “Không nghe lời là bởi vì trong tay không nắm phần cán.”
Nữ nhân nói tiếp: “Đưa vợ và con trai của hắn đến cho hắn, biểu đạt thành ý của chúng ta.”
“Không được để lại nhược điểm của chúng ta. Ta sẽ đưa hàng đến tận cửa cho những người này.”
Rebecca cười lạnh: “Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có thể chịu được bao nhiêu.”
Trong mắt nữ nhân chỉ toàn là sự khinh thường thuộc về Cẩm Tú.
…
Đêm Cảng thành rất đẹp.
Từ núi Thái Bình nhìn xuống, có rất nhiều tòa nhà với nhiều loại đèn neon khác nhau, phản ánh đầy đủ sự thịnh vượng của nơi này.
“Rất đẹp đúng không?”
Lữ Tư Kiệt đút hai tay vào túi quần, nhìn Lâm Hiệp Khách được đưa lên đỉnh núi, mỉm cười nói, một chút cũng không nhìn ra sự hung tàn ngày thường của hắn.
“Đúng, đã lâu không nhìn thấy.”
Gió trên đỉnh núi rất lớn, mái tóc của Lâm Hiệp Khách có vẻ lộn xộn. Trong mắt nam nhân chỉ toàn là sự cảnh giác: “Muộn như vậy, ngươi tìm ta có việc gì?”
“Lâm ca, ngươi không muốn các anh em giúp đỡ ngươi, nhưng Hòa Ký không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa được. Đây là quà mà Phi Cơ tặng ngươi.”
Lữ Tư Kiệt vỗ tay, lập tức có người ném ra mấy cái bao tải từ chiếc xe đậu sát bên cạnh.
“Cái gì thế?”
Lâm Hiệp Khách nhìn cái túi nhúc nhích, trong lòng đã có đáp án nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Dụ dỗ đại tẩu là tối kỵ trong giang hồ.”
Lữ Tư Kiệt không cười nữa: “Huống chi hắn còn đưa con trai của hắn đến chiếm đoạt gia sản của ngươi. Không giết loại người này, làm sao Lâm ca ngươi có thể ngẩng đầu trong giang hồ, làm sao mà giương cờ?”
Lữ Tư Kiệt vừa nói xong, mấy hán tử ở đó mở miệng bao, kéo một nam một nữ đang bị bịt miệng ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Hiệp Khách trước mặt, cả hai đều kinh hãi. Thậm chí nam nhân còn xụi lơ trên mặt đất.
Mặt Lâm Hiệp Khách vẫn không thay đổi nhìn người vợ và tài xế của mình.
“Trăng sáng sao thưa, có vẻ hôm nay là ngày tốt lành để lên đường.”
Lữ Tư Kiệt lấy ra một khẩu súng, đặt vào tay Lâm Hiệp Khách: “Ngươi có thích món quà này hay không?”
“Thích.”
Lâm Hiệp Khách nghiến răng nói ra một chữ, sắc mặt lại càng khó coi.
Thích cái rắm.
Trong lòng Lâm Hiệp Khách tức giận như muốn điên lên. Hắn có hận đôi cẩu nam nữ trước mặt không?
Đương nhiên hận.
Hắn đương nhiên muốn giết đôi câu nam nữ đó, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, càng không phải do hắn đích thân ra tay.
Vì sao hắn về nhưng hắn vẫn không ra tay?
Là bởi vì Lâm Hiệp Khách biết một khi hắn mượn sức Hòa Ký giết đôi cẩu nam nữ này, chẳng khác nào đối phương nắm được nhược điểm của hắn.
Từ đó về sau, hắn chỉ còn là một con rối.
Hắn không thỏa mãn với vị trí dưới một người trên vạn người ở Tân Ký, làm sao có chuyện hắn muốn làm một con rối?
“Làm sao? Không nỡ à?”
Lữ Tư Kiệt cười nhưng không phải cười, sát ý hiện lên trong ánh mắt.
Khi đến đây, Rebecca dặn dò rất kỹ càng.
“Nếu Lâm Hiệp Khách kiếm cớ không ra tay, ngươi cứ thông báo cho Hạng Thất xử lý hắn.”
Chó không nghe lời, Cẩm Tú tuyệt đối không nương tay.
“Thay ta cảm ơn Phi Cơ ca.”
Lâm Hiệp Khách nhếch miệng. Hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa đối phương tuyệt đối sẽ lưu lại bằng chứng hắn giết người.
Không được chọn.
Sau một giây, tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh của núi Thái Bình.