Trong khi Lương An Kỳ đang do dự, điện thoại của hai người đổ chuông gần như cùng lúc.
"Lương thái thái, nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là Lam tiên sinh muốn giao dịch với ngươi. Mong ngươi nhớ lời hứa của mình."
Trong giọng nói bình tĩnh của Rebecca xen lẫn chút lạnh lùng: "Có một số giấy tờ đã đến lúc thực hiện."
Còn Lam Quỳnh Anh ở bên cạnh thì tái mét mặt mày.
"Lam tiên sinh, cổ phiếu của tập đoàn Tín Hào và Tín Đức đã bắt đầu rớt giá mạnh, có người bất chấp mọi giá thu mua. Theo phán đoán của ta, rất có thể là đối phương đã lấy được chip kích hoạt điều khoản thu mua."
Hai nữ nhân đồng thời cúp máy, đưa mắt nhìn nhau.
"Ngươi muốn cá chết lưới rách à?"
Ánh mắt Lam Quỳnh Anh sắc bén, giọng điệu lạnh lùng.
…
"Con khốn!"
Lam Quỳnh Anh ngồi ở hàng ghế sau chiếc xe Rolls-Royce Silver Spur biển số HK1, thốt ra tiếng chửi thề hiếm hoi trong mười mấy năm qua. Có thể thấy nàng giận Lương An Kỳ cỡ nào.
Mình đã nhường một bước lớn, vậy mà đối phương còn muốn khống chế Tín Hào và Tín Đức?
Chưa lo lắng đã lo bại.
Lam Quỳnh Anh có tầm nhìn lâu dài, nàng biết nam nhân của mình đa tình nhưng trọng nghĩa. Bao nhiêu năm trôi qua, nữ nhân âm thầm giúp hai đứa con nắm giữ 37% cổ phần tập đoàn Tín Đức.
Đây là điểm thông minh nhất ở nàng.
Dù sao so với Úc Ngu ngày thu đấu vàng, tập đoàn Tín Đức có vẻ khiêm tốn hơn nhiều. Đây là đường lui nàng sắp xếp cho mình.
Bây giờ mình đã lùi một bước lớn, nhưng đối phương muốn hùng hổ đuổi cùng giết tận?
Điều khiến nàng tức giận là Lương An Kỳ làm bộ không biết. Nữ nhân kia coi mình là kẻ ngu chắc?
Đây vẫn chưa phải là điều khiến nàng lo lắng. Điều khiến Lam tiên sinh cảm thấy lo sợ là rốt cuộc tư bản phía sau Lương An Kỳ là ai?
Theo báo cáo nàng nhận được, chỉ trong vòng một tiếng rưỡi ngắn ngủi đối phương đã bỏ ra sáu tỷ đô la Hồng Kông.
Lương An Kỳ không có nhiều tiền mặt như vậy, Lam Quỳnh Anh biết rõ điều này.
"Gọi điện cho Richard yêu cầu mở cuộc họp hội đồng quản trị. Bất kể đối thủ là là ai, ta muốn sử dụng tài chính dự bị để tiến hành ngăn chặn hành vi thu mua ác ý."
Sau khi cơn giận qua đi, nữ nhân không còn hoảng loạn.
So về thực lực tài chính, nàng nắm giữ phần lớn quyền khống chế Hà gia nên không sợ bất kỳ kẻ nào.
…
"Đã thu mua 21% cổ phần lưu thông tại thị trường cấp hai, mấy cổ đông cũng đồng ý với yêu cầu thu mua cổ phần với giá cao hơn thị trường. Vì vậy, chúng ta còn cách đường đỏ 30% khoảng 6%. Một khi vượt qua, chúng ta có thể tiến hành yêu cầu thu mua ngay lập tức."
Tần Tử Khâm cố ý chạy từ vùng biển Caribbean đến, làn da đã đen đi rất nhiều. Dễ nhận thấy so với Tô Bình Nam suốt ngày lục đục đấu đá, dã tâm bừng bừng, cuộc sống của nàng thoải mái hơn nhiều.
Tô Bình Nam gật đầu tỏ ý đã biết tình hình cụ thể: "Tiếp tục thu mua chip."
"Boss, tập đoàn Tín Đức đúng là tài sản tuyệt vời."
Tần Tử Khâm do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói tiếp: "Nhưng tài chính của Hà gia hùng hậu, nếu giành chip với chúng ta thì chúng ta nhất định sẽ mất nhiều hơn được. Huống chi tập đoàn Cẩm Tú không cần gấp những sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Tín Đức, dù sao ngành khách sạn và vận tải của chúng ta đều ở nội địa chứ không phải Cảng thành."
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Sự hào phóng của Tô Bình Nam đối với cấp dưới trong cuộc khủng hoảng tài chính đã khiến Tần Tử Khâm hoàn toàn khâm phục, nữ nhân không muốn thấy công ty mở rộng thâu tóm một cách mù quáng.
"Ta không có hứng thú với Tín Đức."
Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu: "Chỉ là một lợi thế để đàm phán mà thôi. Đi làm việc đi!"
Nữ nhân tò mò nhìn ông chủ dã tâm bừng bừng của mình, cuối cùng vẫn rời đi. Nàng hiểu tính cách ngông cuồng của ông chủ mình hơn ai hết. Nếu người khác nói với Tần Tử Khâm là gần bảy tỷ tiền mặt chi ra chỉ là một lợi thế, thì nàng sẽ không chút do dự cho rằng đối phương bị tâm thầm.
Nhưng nếu là boss thì sao?
Tần Tử Khâm cho rằng đây là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Boss, xe của Lam Quỳnh Anh lái vào hội quán Già Lam. Theo tin tức mà ta nhận được, hẳn là nàng hẹn gặp Chu tiên sinh của Phúc Ký."
Rebecca đẩy cửa đi vào: "Trong tay Chu tiên sinh có gần 6% cổ phần Tín Đức, đối phương lấy được thì chúng ta khó mà thu mua thành công."
"Lam tiên sinh quá tự tin. Phải biết rằng nói một cách nghiêm khắc thì nàng không phải họ Hà."
Tô Bình Nam cười hờ hững, giơ cổ tay xem giờ: "Bà cả Hà gia nên hành động rồi."
Tập đoàn Cẩm Tú, con rắn hổ mang vẫn luôn ẩn nấp trong tối, rốt cuộc cũng ra một đòn cuối cùng dành cho con mồi.
Tô Bình Nam làm việc ngày càng cẩn thận, bộc lộ bản sắc kiêu hùng.
…
"Nghe nói gần đây Chu tiên sinh tham gia giải thi đấu golf Nhật Bất Lạc, còn ghi được hai bàn?"
Hội quán Già Lam trang trí bằng gam màu xanh tươi mát. Dưới hàng cây được ghép trồng, Lam Quỳnh Anh thẳng thắn nói chuyện, nào còn nửa phần hung ác trước đó.
"May mắn thôi, may mắn thôi."
Chu tiên sinh ngồi đối diện nữ nhân có vóc dáng gầy gò, rõ ràng là thường xuyên tập luyện, trông cực kỳ khôn khéo giỏi giang.
"Ta biết ý của Lam tiên sinh. Không giấu gì Lam tiên sinh, đúng là có tư bản tiếp xúc với ta, muốn mua cổ phần trong tay ta với giá cao hơn 8%."
Chu tiên sinh vô cùng ga lăng rót cà phê cho Lam Quỳnh Anh: "Nhưng ta từ chối. Mặc dù Hà tiên sinh vẫn chưa rõ tung tích, nhưng ta rất trân trọng tình hữu nghị với Hà gia."
Lam Quỳnh Anh nở nụ cười đúng mực: "Về giá cả ta sẽ không để cho Chu sinh chịu thiệt, hơn nữa ta hứa hẹn nợ Chu tiên sinh một ân tình."
"Như vậy thì hợp tác vui vẻ."
Chu tiên sinh chìa tay: "Ta biết Lam tiên sinh bận rộn, để lần sau có thời gian thì chúng ta đánh golf nhé!"