Ba chiếc xe màu đen lao vun vút, tạo thành một đội ngũ lái ra khỏi khu nhà giàu ở vịnh Nước Cạn.
“Vẫn là tiểu gia hỏa kia?”
Rebecca kiên nhẫn cắt phần đuôi điếu xì gà cho Tô Bình Nam, hai tay đưa đến: “Boss, ba của nàng chỉ là một giám đốc văn phòng ở Hồng Kông, có cần phải đối đãi nghiêm túc như vậy không? Nhỡ đâu nữ hài kia hiểu lầm ngươi thích nàng.”
Nữ nhân mỉm cười, ánh mắt chỉ toàn là sự cảm kích.
Tập đoàn Cẩm Tú đàm phán với Lam tiên sinh rất thuận lợi, nhưng cuối cùng Tô Bình Nam đã giao hết mọi công việc sau cùng cho Rebecca.
“Lam tiên sinh, nhớ kỹ nàng tên là Chung Minh Tú.”
Tô Bình Nam có ý riêng: “Con gái của Chung gia Đồn Môn có thể đại diện cho ta. Hy vọng lần này ngươi sẽ không gọi sai tên của nàng.”
Lam Quỳnh Anh mờ mịt.
“Ngươi đã nghe thấy cái tên Từ Lập Hành chưa?”
Tô Bình Nam tiếp nhận điếu xì gà đã được đốt sẵn: “Từ Lập Hành là hy vọng thế hệ này của Từ gia. Hắn cực kỳ yêu thương đứa con gái này.”
Mấy năm qua, sau khi Rebecca gia nhập tập đoàn Cẩm Tú, nàng đã học hỏi hình thức chính sách đối nội và kiến trúc thượng tầng. Nữ nhân kinh ngạc há hốc miệng khi nghe thấy cái tên này.
“Là họ Từ dùng cả một xí nghiệp sản xuất bút máy làm của hồi môn ư?”
Tô Bình Nam gật đầu, bầu không khí trong xe trở nên im lặng.
…
Đám nữ hài Từ Thiêu trở về ký túc xá lại không hề yên tĩnh. Không ai buồn ngủ cả, mọi người trò chuyện với nhau. Thái độ của ba nữ hài còn lại đối với Từ Thiêu chỉ có hai từ: hâm mộ.
“Bánh bao, ngươi nói xem Tiểu Bạch bị ném ở ngõ hẻm kia có bị người ta vẽ bậy hay không?”
Người lên tiếng là người có gia cảnh tốt nhất, Chu Thiến.
Ở độ tuổi này, các nàng nhìn cái gì cũng trở thành vật nuôi dễ thương. Chiếc xe được tặng làm quà sinh nhật đã trở thành thú cưng của các nàng, Tiểu Bạch.
“Về sau chúng ta có thể tự đi hóng gió rồi. Thiêu Thiêu, khi nào thì ngươi học lái xe?”
Dương Tuệ vui vẻ nói.
Chỉ có Thường Vân là còn bình tĩnh nhất. Nàng mỉm cười hỏi: “Thiêu, bạn của ngươi ở Kim Lăng à?”
“Không phải.”
Từ Thiêu cảm thấy chóng mặt, lắc đầu trả lời: “Ta quen hắn ở Cảng thành.”
Nhìn sự việc phải nhìn chi tiết. Người Triều Sán dạy con rất có nghề. Thường Vân không hỏi thăm quan hệ giữa hai người mà bắt đầu từ chi tiết bên lề.
Nghe xong, Thường Vân mở to mắt kinh ngạc. Nàng thật sự hâm mộ nội tình của Từ Thiêu. Bởi vì Từ Thiêu là người của Từ gia, cho nên nàng mới có cơ hội quen biết những người như thế.
Nữ hài âm thầm suy nghĩ.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Dương Tuệ nhanh mồm nhanh miệng nhào vào người Từ Thiêu, vừa thọc lét vừa hô to: “Thành thật khai báo, rốt cuộc có phải là bạn trai của ngươi hay không?”
“Không phải, chỉ là bạn tốt.”
Từ Thiêu vừa ngăn cản bàn tay của đối phương vừa nghiêm túc trả lời: “Ngươi chưa nhìn thấy hắn đâu, rất khó gần. Ta cực kỳ có cảm giác an toàn, cho nên ta mới làm bạn với hắn.”
Lời nói còn chưa dứt, hai nữ hài đã đùa giỡn với nhau.
“Ngây thơ.”
Thường Vân vừa tháo trang sức vừa lẩm bẩm một câu, nhưng ánh mắt nhìn Từ Thiêu lại nóng thêm mấy phần.
Nàng không quá để ý đến lời của ba mình yêu cầu nàng trở thành chị em tốt với Từ Thiêu. Mặc dù hàng ngày hai người qua lại rất thân thiết, nhưng ít nhất nàng cũng có sự kiêu ngạo của mình.
Tuy nhiên, thông qua sự việc tối hôm nay, nàng mới hiểu ra nữ hài cùng phòng có phần nổi loạn và tự cao tự đại này tuyệt đối là một núi dựa chính cống.
Còn là một núi dựa rất to.
Khác với thái độ của ba nữ hài còn lại, Thường Vân trưởng thành sớm rất coi trọng năng lượng của nam nhân họ Tô kia.
Gặp gì biết nấy.
Một cuộc điện thoại, người tặng quà ở Cảng thành, nhưng món quà được đưa đến tay Từ Thiêu trong vòng hai giờ đồng hồ. Nàng luôn ở bên cạnh Từ Thiêu, mà Từ Thiêu chỉ nhắc đến tên thành phố Kim Lăng mà thôi.
Thế lực ẩn chứa bên trong khiến Thường Vân không thể nào tưởng tượng nổi.
Một đại nhân vật quan tâm tới Từ Thiêu như vậy, có vẻ như ba đã đoán đúng rồi.
Ngón tay Thường Vân nhẹ nhàng vuốt hai gò má, ánh mắt dán chặt cái túi của Từ Thiêu đang để trên giường.
Tấm danh thiếp cực kỳ phách lối hiện lên trong đầu nữ hài.
Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh!
…
Thịnh Kinh, Tam Lý Hà, Bách Vạn Trang.
Nơi này đã từng là một bãi tha ma, còn được gọi là trăm vạn mộ phần, không ai cảm thấy đây là một bảo địa phong thủy. Nhưng bây giờ, nó lại là tồn tại số một số hai trong tâm trí người Thịnh Kinh.
Khu chung cư rất lớn, nhìn cũng rất bình thường.
Những tòa nhà nhỏ ba tầng màu đỏ nằm rải rác giữa những tán cây tươi tốt, xung quanh là tiếng trẻ con vui đùa, yên tĩnh và thanh bình, dường như không phù hợp với thành phố đang hối hả trên con đường phát triển nhanh chóng này.
Nơi thần bí nhất của Bách Vạn Trang là khu Thân.
Cánh cửa màu đỏ thẫm, lan can bằng đồng thau Liên Xô nhuốm màu thời gian và thăng trầm. Cảnh vệ vác súng gác cổng lại càng đẩy cảm giác uy nghiêm đến cực hạn.
“Tại sao hôm nay ngươi lại có thời gian về nhà vậy? Ngươi đừng đi vội, để ta bảo Lý thẩm làm sủi cảo, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Ông chủ Mạnh mặc bộ đồ ngủ rộng ở nhà, kiểu dáng cũ rích, nhìn không ra lão nhân có biệt danh bàn tay sắt này lại là người cầm lái Mạnh gia.
“Vâng.”
Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười gật đầu, mang theo chút nữ tính chỉ khi nào ở trước mặt ba nàng mới có: “Ba, gần đây tâm trạng của ba không tốt sao?”
Hiểu ba không ai bằng con gái.
Mạnh đại tiểu thư biết ba của mình chỉ khi nào có chuyện phiền lòng mới quay về căn nhà cũ này.