Quỷ Vương Đông vừa mới nói xong, xe của bọn hắn thắng gấp trước cửa quán ăn khuya. Hai người nhanh chóng nhảy xuống xe, lắc mình một cái xông vào quán ăn.
Quỷ Vương Đông đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy nhân vật mục tiêu.
Lông mày nam nhân như đao khắc, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt có tính xâm lược một cách không kiêng kỵ. Loại ánh mắt đó khiến cho lòng hắn không khỏi run lên.
Rút súng, gầm thét.
“Không được nhúc nhích, nếu không ta giết ngươi.”
Quỷ Vương Đông đè nén dự cảm bất ổn trong lòng, cả người nhào đến Tô Bình Nam.
Hắn nhất định phải giải quyết tất cả trong vòng năm phút.
Một chiếc xe việt dã đang phóng nhanh đột nhiên dừng lại trước cửa quán ăn khuya, đám người Đỗ Cửu đang chờ trong xe lập tức nhận thấy không ổn. Vệ sĩ Cẩm Tú gần như trong nháy mắt đá văng cửa xe, như mãnh hổ lao về phía quán ăn khuya.
Chương Lang phụ trách lái xe lập tức nổ súng.
Pằng! Pằng!
Đỗ Cửu xông lên đầu tiên lăn mình một cái, tia lửa bắn tung tóe tại vị trí của hắn vừa nãy.
Pằng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, lần này phát ra từ trong phòng. Điều này khiến cho khóe mắt của đám vệ sĩ Cẩm Tú như muốn nứt ra.
“Có người đối phó lão đại, xông vào.”
Đỗ Cửu không một chút do dự nhảy lên, ngang nhiên đón lấy họng súng. Những người còn lại không hề lui bước, khiến cho ánh mắt của Chương Lang phụ trách đánh lén như muốn rớt ra ngoài.
Hắn cho rằng hai cây súng của hắn có thể ngăn cản những người kia cho Chương Lang năm phút, nhưng những người đó đã bộc lộ được ba chữ một cách rõ ràng.
Đó chính là không sợ chết.
Chỉ một chút do dự, Đỗ Thạch đã như báo săn vọt đến trước mặt.
Đỗ Thạch quát lớn một tiếng, tay phải nện mạnh xuống tấm kính cửa xe hơi, đấm thẳng vào mặt Chương Lang. Chương Lang theo bản năng bóp cò súng.
Pằng!
Lại một tiếng súng thanh thúy vang lên. Đạn sượt qua bả vai của Đỗ Thạch, máu bắn tung tóe nhưng Đỗ Thạch không hề lui lại, hai tay đột nhiên phát lực.
Nương theo tiếng rống giận dữ, Chương Lang vòng qua Đỗ Thạch nhảy ra ngoài cửa sổ.
Sau đó ngã xuống đất.
Tố chất cơ thể người này không tệ. Hắn lắc lư cái đầu vẫn còn choáng váng, theo bản năng muốn tiếp tục bóp cò súng.
Răng rắc.
Đỗ Cửu vọt lên vặn gãy cổ của đối phương, sau đó xoay người nhào về phía quán ăn khuya.
Những người còn lại bao gồm Đỗ Thạch vai vẫn còn chảy máu không thèm nhìn Chương Lang một cái. Đầu óc của bọn hắn chỉ có một việc.
Lão đại ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.
Một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa gỗ của quán ăn bị đá nứt, tuy nhiên cảnh tượng bên trong lại khiến cho bọn hắn ngẩn cả người.
Chương Lang bị ném trên mặt đường lạnh buốt nuốt xuống hơi thở cuối cùng trong đời. Cổ của hắn bị xoay thành một góc rất quái dị. Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Một phút bảy giây.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Chương Lang.
…
Thời gian quay trở lại mười phút trước đó.
“Ngươi chuẩn bị rời đi rồi sao?”
Quán ăn khuya lúc nào cũng vắng vẻ, đêm khuya vẫn còn một vài vị khách chưa về, bọn hắn đang tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có dưới ánh đèn ấm áp.
Lương thúc là một người rất tinh mắt.
Hắn nhìn thấy Tô Bình Nam mang một chai rượu vang làm quà, lập tức hiểu được đây có lẽ là bữa cơm cuối cùng của vị khách này.
“Vâng.”
Tô Bình Nam chỉ vào chai rượu được gói rất gọn gàng: “Số năm của chai rượu này xác thực rất khó có được. Bình thường ta thấy ngươi thích uống, cho nên ta tặng cho ngươi, xem như cảm ơn ngươi đã dụng tâm tiếp đãi ta thời gian vừa qua.”
Lương thúc rất biết nhìn rượu.
“Ngươi tặng ta rượu vang đắt như thế, thật không nỡ uống. Để ta giữ nó như bảo vật trấn quán vậy.”
Hai người một người lạnh nhạt, một người kiệt ngạo tung hoành bốn biển, nhưng ở chung với nhau một thời gian, bọn hắn lại sinh ra một sự ăn ý.
“Ta sẽ quyết định ngươi ăn cái gì nhé. Còn có một món ta vẫn chưa nấu cho ngươi ăn.” Lương thức mỉm cười nói: “Xem như ta mời.”
Nhìn Lương thúc bận rộn nấu ăn, Rebecca đi theo Tô Bình Nam mỉm cười nói: “Có vẻ ta có phúc được ăn rồi…”
Nữ nhân còn chưa dứt lời, tiếng thắng xe chói tai đã vang lên ngoài cửa. Rebecca còn chưa kịp phản ứng, Tô Bình Nam bỗng nhiên đứng dậy, một tay ép đầu nàng xuống dưới bàn.
“Trốn giỏi thật.”
Sắc mặt của boss vừa rồi vẫn còn mỉm cười bây giờ đã trở nên lãnh khốc.
Tiếp theo cánh cửa bị đẩy ra, hai hán tử cường tráng cầm súng vọt vào.
“Đừng nhúc nhích, nếu không, ta sẽ giết ngươi.”
Một hán tử tóc chải ngược gầm lên, bước chân không ngừng xông về phía hai người.
Rebecca kinh hãi, suy nghĩ đầu tiên là muốn giãy dụa đứng lên ngăn trước mặt boss.
Ai cũng có thể chết, chỉ có boss là không thể chết.
Đây là suy nghĩ duy nhất của nữ nhân lúc này.
Trong cuộc đời của Rebecca từ trước đến nay, điều làm cho nữ nhân chấn động nhất chính là hình ảnh Tô Bình Nam bễ nghễ và cuồng vọng dưới sóng dữ ngập trời.
Điều này cũng là lý do vì sao nàng khăng khăng đi theo đối phương.
Sự chấn động đối với một nữ nhân nhà giàu suốt ngày đối mặt với tiệc tùng như nàng thật sự là không thể cưỡng lại được.
Lần này, khi đối mặt với nguy cơ sinh tử, boss đã cho Rebecca thấy khí khái không màng sống chết của hắn.
Trong ánh mắt kinh hãi của Rebecca, nàng thấy boss như đang cười.
Đúng vậy, không sai, ánh mắt của nam nhân giống như đang cười.
Quỷ Vương Đông cũng là người lăn lộn lâu năm trong giang hồ, hắn không chút do dự bóp cò súng. Sau đó, hắn nhìn thấy nam nhân giống như con bạo long nhào về phía mình.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.