“Ta sẽ chết ư?”
Hoàng Văn Chính do dự một chút rồi trả lời: “Ta là tổ trưởng tổ điều tra 1 của CIB, chết nhất định sẽ gây ra rắc rối cho ngươi. Chúng ta có thể làm giao dịch hay không?”
Biểu hiện của nam nhân rất lưu manh: “Ta sẽ đi tự thú, ngồi tù mười năm, ngươi xả được giận hay chưa?”
“Ngươi nói xem?”
Nụ cười của Tô Bình Nam lại càng xán lạn hơn: “Ngươi đã điều tra ta, ngươi nói xem dựa theo tính tình của ta, ta có để lại hậu hoạn cho mình hay không?”
Đêm Cảng thành, trăng sáng sao thưa.
Thời tiết rất tốt.
…
Như thường lệ, Từ Tử San đúng giờ bước vào văn phòng của tổ 1.
Nhưng Hoàng Văn Chính luôn là người đến đầu tiên lại không giống như ngày thường cười tủm tỉm ngồi ở chỗ đó, vừa uống cafe vừa chào hỏi mọi người.
“Sếp đâu? Tại sao hôm nay hắn không đóng vai thần giữ cửa hù dọa chúng ta?”
Tâm trạng của nữ hài nhìn qua không tệ.
Gần đây công việc kinh doanh của gia đình đột nhiên khởi sắc. Sáng nay, ba của nàng còn thần bí đưa cho nàng chìa khóa chiếc Porsche khiến nàng cảm thấy rất vui.
“Không biết, điện thoại của hắn không gọi được. Vừa rồi bà già kia còn tìm hắn đấy.”
Hoa Cẩu đến sớm hơn nàng một chút trả lời rất nhanh.
Nữ hài còn chưa kịp ngồi xuống, bà già mặt không thay đổi gần như xông ra khỏi văn phòng: “Các ngươi theo ta đến đồn cảnh sát Đồn Môn.”
“Vâng.”
Mấy cảnh sát lập tức đứng dậy, Từ Tử San cũng theo sát, thậm chí hơi tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Không cần sếp đi cùng sao?”
“Chúng ta mãi mãi không đợi được hắn đâu.”
Chương Á Khiết quen bị các tổ viên gọi là bà già dừng lại. Hốc mắt của nữ nhân lúc nào cũng xụ mặt trong ấn tượng của Từ Tử San đã đỏ hoe.
“Hoàng Văn Chính chết rồi. Đêm qua hắn lái xe rơi xuống biển. Căn cứ theo vết tích tại hiện trường, hẳn là ngoài ý muốn.”
Câu nói này khiến Từ Tử San như bị sét đánh.
Nhất thời, nữ hài cắn môi, thậm chí còn quên bước đi.
Bởi vì nàng biết sếp Hoàng chết nhất định không phải ngoài ý muốn.
Tối hôm qua, có người hỏi thăm nữ hài một số tư liệu liên quan đến Hoàng Văn Chính. Nghĩ đến sự vui vẻ của ba nàng sáng nay cùng với chiếc xe kia, nàng đột nhiên cảm nhận cả người rét run.
…
Mấy ngày qua, Vi Ninh càng lúc càng mất kiên nhẫn.
A Bảo mất tích, mấy anh em của hắn là đám A Đông cũng không thấy bóng dáng. Không có chỗ để đi, nữ hài đành phải quay về gia đình năm sáu năm không có liên lạc.
Mẹ của nàng khóc lóc, cùng với sự lạnh lùng của ba khiến cho nàng lao tâm lao lực quá độ. Sở dĩ nàng quay về nhà là vì nàng phát hiện mình đã mang thai. Nàng đã có con với A Bảo.
Gia đình của Vi Ninh là gia đình bình thường, nhưng đủ cho nàng yên tâm dưỡng thai. Nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải sinh đứa bé ra.
Chỉ là nàng không biết qua mấy tháng nữa nàng có che giấu được cái bụng của mình, có chấp nhận được áp lực đến từ ba mẹ hay không.
Ba của nàng là một giáo viên trung học, mẹ là y tá của một trường mẫu giáo. Gia đình tiêu chuẩn như vậy không chịu được bất kỳ sóng gió nào.
Năm đó, nguyên nhân khiến cho nàng rời khỏi ngôi nhà ấm áp là do ba mẹ không đồng ý cho nữ nhân kết giao với A Bảo. Trong mắt ba mẹ luôn an phận thủ thường, A Bảo tuyệt đối không phải là một chàng rể tốt.
Tình yêu đối với một nữ hài ở tuổi này lớn hơn tất cả.
Điện thoại vang lên.
“Ta là A Đông, ta mời ngươi ăn sáng.”
Đầu dây bên kia, giọng điệu của A Đông vô cùng bình tĩnh: “Ta ở chỗ cũ, băng thất An Quốc chờ ngươi.”
…
Nữ hài vội vã bước vào băng thất, liếc mắt một cái đã nhìn thấy A Đông ngồi ở vị trí cũ, biểu hiện hơi khác thái độ lạnh lùng ngày thường. Hôm nay, sắc mặt của A Đông cực kỳ tái nhợt.
Nam nhân nhếch miệng với nàng.
Vi Ninh tâm sự nặng nề không phát hiện ra hôm nay băng thất khác với ngày thường.
Khách của băng thất chỉ toàn là hán tử cao lớn thô kệch, ngay cả một dân văn phòng cũng không có. Hơn nữa, những người này bao vây A Đông rất kín kẽ.
“Có phải ngươi có tin tức gì của A Bảo hay không?”
Vi Ninh vừa ngồi xuống, lập tức lên tiếng hỏi, ánh mắt chỉ toàn là sự khẩn cầu.
Nàng biết A Đông rất có năng lượng, cho nên toàn bộ hy vọng của nàng đều nằm hết trên người nam nhân sắc mặt trắng bệch kia.
A Đông không nói gì, chỉ dùng tay trái đặt một chiếc chìa khóa két sắt màu bạc lên bàn: “Quán bar Toàn Phúc bãi Tú Mậu có két sắt của A Bảo. Toàn bộ số tiền bên trong thuộc về ngươi.”
Mặt nam nhân trầm xuống, hắn nói tiếp: “Đây là nơi chúng ta thường đến khi còn bé. Ta, A Bảo, Chương Lang, A Dũng…”
“Ta nhớ A Bảo cũng gặp ngươi ở chỗ này.”
A Đông nhếch miệng: “Ta có bí mật còn chưa nói cho ngươi biết. Lúc đó, chúng ta đã đánh cược với A Bảo, kết quả hắn thắng. Cho nên hắn đã theo đuổi ngươi.”
Cho dù nữ hài có ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện A Đông không được bình thường. Nàng vừa định lên tiếng đã bị nam nhân trước mặt ngăn lại.
“Lúc đó, ngươi lẩm bẩm một ca khúc rất êm tai.”
A Đông giơ ngón trỏ đặt lên miệng, ánh mắt kiên quyết, lắc đầu ra hiệu cho nữ nhân đừng lên tiếng, giọng điệu càng lúc càng yếu: “Ngươi có thể hát một lần cho ta nghe không?”
Nữ hài chỉ cảm thấy chân mình nhơm nhớp. Nàng cúi đầu nhìn xuống, chợt thấy máu từ người A Đông chảy xuống đất.
Nhìn hai mắt của nàng đẫm lệ, cố gắng nín khóc, A Đông mỉm cười nói: “Chúng ta đi rồi, ngươi hãy đồng ý với ta, ngươi nhất định phải sống cho thật tốt.”
Đầu nam nhân gục xuống.
“Ta hát cho ngươi nghe.”
Nhìn A Đông không còn ngẩng đầu, nữ hài không còn cố kỵ ánh mắt của người chung quanh, nhẹ nhàng cất giọng hát.
Đó là một bài hát rất cũ: Người theo đuổi giấc mơ. Vi Ninh biết A Đông rất thích bài hát này.
Cảm nhận được A Đông không còn hơi thở, nữ hài hát rất chân thành, biểu hiện bình tĩnh lạ thường.
Không có sợ hãi, không có phẫn nộ, càng không có kêu khóc.
Từ lúc nàng biết A Bảo và A Đông làm nghề gì, nàng đã biết nhất định sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là nàng không ngờ ngày này lại đến sớm như thế.
Con đường giang hồ chưa từng dễ đi.